Năm 2003, hồi đó em đang học lớp 6 thì ở trên quê ngoại báo tin
xuống là bác họ em mất, bác mất vì bị ung thư gan, em nhớ
ngày bác còn sống bác uống rượu nhiều lắm, có lẽ đó là do
di chứng của rượu để lại. Em cũng ít gặp bác vì khoảng cách
địa lý xa quá, mỗi năm em cũng chỉ được lên quê ngoại chơi có 1
, 2 lần, lần nào lên cũng thấy bác uống cả cốc rượu to đùng
mỗi khi ăn cơm. Hồi đó em vẫn còn ngoan lắm, le te đi uống thử
thấy cay quá thế là em khóc, chả hiểu sao lúc ấy to đầu rồi
mà còn khóc, bác dỗ mãi mới được. Bây giờ em mà uống rượu
thì chắc cũng có thằng phải khóc theo em.
Ở nhà năm đó là lúc em cũng sắp được nghỉ hè, nghe tin bác
mất là bố con, bà cháu lục đục đưa nhau về quê. Lúc đó chỉ
có bố em, bác cả, bà ngoại em và em đi thôi, hồi đó còn bé
cũng chẳng thấy buồn nhiều lắm, chỉ thấy háo hức vì sắp
được về quê và ngồi ôtô ngắm cảnh. Quê em ở Thanh Thủy - Phú
Thọ, từ nhà em lên đó em nhớ không nhầm là hơn trăm cây, phải
ngồi ôtô 4 tiếng đồng hồ và phải đi 2 chặng. Chặng 1 là đi từ
em lên Hà nội, rồi chặng 2 từ Hà nội bắt đầu bắt xe Tu Vũ
thẳng lên quê em. Em nhớ hồi bé mẹ với em hay đi lên quê toàn
bắt nhầm xe Sơn Tây, mà từ đoạn đó sang bên quê em còn qua sông
Đà nên lại phải mất 1 chuyến phà nữa mới lên được đúng quê em,
lên đến nơi mẹ cứ bị mấy bác chửi suốt vì từ bé đã ở đấy
mà còn không biết đường. Đi xa vậy mà em chả thấy buồn ngủ
gì, trong khi đó bố và bác em thì đã ngáy o o rồi, chỉ có bà
là ngồi khóc thút thít, có lẽ là thương bác, bác mất trẻ
quá, năm đó bác mới có 42.
Lên đến nơi cũng hơn 12h, nhà bác giờ chỉ còn lác đác vài
người đang dọn dẹp linh tinh, bà vừa lên đến nơi là khóc chạy
vồ đến quan tài bác rồi nằm phủ phục ở đấy, mọi người sợ
bà khóc mệt quá ngất ra đấy nên ai cũng lôi bà ra nhưng bà cứ
vùng vằng nên cả nhà lại thôi. Bác em đi sớm quá để lại mình
bác gái với 2 đứa con còn bé tí, ai nhìn cũng thương cho 3 mẹ
con. Bác gái dọn vội mâm cơm ra để bố con, bác cháu ăn cho đỡ
đói nhưng em chẳng đói mà cũng chẳng nuốt nổi bát cơm cúng
lạnh ngắt nên ra sau nhà chơi.
Nhà bác em là 1 căn nhà ngói bình thường, đằng sau là 1 quả
đồi, nó không cao lắm và thoai thoải nhìn rất đẹp, hồi đó ở
quê em nhà nào cũng trồng sắn, nhà trồng ít thì chỉ trồng
quanh quẩn ở vườn nhà thôi nhưng nhà trồng nhiều thì trồng cả
ở trên đồi, có nhà cũng vì sắn mà giầu. Em nhớ ngày bé hay
lên trên đó chơi đuổi nhau trốn tìm với mấy đứa trẻ con quanh
đấy, rồi đùa nhau làm gẫy cả mấy luống sắn, cứ bị bác chửi
suốt.
Em mò mò bước lên, phần là muốn lên xem lại nó như thế nào,
phần còn lại là lên đi tiểu, vì ngồi xe mấy tiếng đồng hồ em
tức hết bụng, mới đi được có 1 đoạn thì em thấy có 1 người
mặc quần đen áo trắng và đội cái mũ cối đang đứng quay lưng
lại phía em. Nghĩ bụng là chắc bố nào cũng mò lên đây đái nên
em chả quan tâm, nhưng kì lạ là lúc em xả hết nước trong người
xong rồi nhìn lên phía trên thì vẫn thấy ông ấy đứng quay mặt
vào bụi cây chả biết để làm gì, thấy lạ nên em gọi:
- Chú ơi, chú làm gì đấy
Gọi 2, 3 hồi nhưng chẳng thấy ông ấy trả lời gì cả, tò mò nên
em cũng chạy lên xem ông ấy đang nhìn cái gì mà chăm chú thế,
nhưng quái lạ là chỗ ông ấy đứng cách em tầm 4, 5 mét thôi
nhưng mà em đi mãi vẫn thấy mình còn cách ông ấy 1 đoạn khá
xa, đồi thì thoai thoải nên leo được 1 tý là em bở hơi tai rồi.
Mệt quá nên em đi xuống, vừa đi vừa nghĩ bụng chắc ông nào say
đứng đái xong ngủ luôn trên đấy, xuống gần đến nơi em lại ngó
lên trên 1 lần nữa nhưng lần này thì chả thấy ai đứng ở cái
bụi cây đấy cả. Lúc đấy thì em cũng chỉ nghĩ là ông ấy lại
bỏ đi đâu thôi nên đi vào nhà mà chả để ý gì nữa.
Tối đến, vì là ở quê lại gần đồi núi nên chỗ nhà bác em rất
vắng cũng tại 1 phần là nó nằm sâu tít bên trong đường cái,
bố em, bác Đại và em quyết định ngủ lại đây vì lo bác gái ở 1
mình sợ không dám ngủ. Thực ra còn có anh họ em là anh Quang -
anh gọi bác em là cô và chị dâu ở đấy nhưng nhà anh chị ở
tít cuối, với cả vợ anh đang mang bầu anh còn phải trông chị
làm sao mà lên trông bác được, dì em cứ gạ em về nhà dì ngủ
nhưng em theo bố nên không về.
Ở quê thì tầm 9h là đã yên ắng lắm rồi vì người nhà quê đi
ngủ rất sớm. Em còn bé nên được ưu tiên ngủ trong nhà, giường
kê cạnh quan tài, bố và bác Đại thì dải chiếu ngủ ngoài sân.
Thực ra trong buồng trong còn giường nhưng vì giường đó trước
lúc mất bác em đã nằm ở đấy, nên chỉ có bác gái và 2 em ngủ
thôi, lúc đầu em cũng muốn chui vào đấy nằm cùng cho đỡ ghê
vì bên nhà ngoài để quan tài, nhưng chả ai cho em ngủ mọi người
bảo phải kiêng kị cái gì đó em cũng không biết.
Em ngủ cùng bà, bà chắc mệt nên đã ngủ từ trước rồi, em thì
cứ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Có lẽ vì lạ
nhà, lạ giường, và cũng có lẽ vì sợ, trời mùa hè mà em cứ
rét run chắc hơi người chết trong quan tài phả ra nên em thấy
lạnh.
Nằm 1 lúc thì cũng thiu thiu ngủ mất. Em cũng không nhớ là
mình đã ngủ được bao lâu tự dưng thấy lành lạnh nên tỉnh
giấc, lúc đó em nhớ em vẫn chưa tỉnh hẳn và còn đang ngái
ngủ, cái giường em nằm thì lại đối diện thẳng ra cổng, mắt
vẫn lờ đờ nhìn ra đó để xem trời sáng chưa thì tự dưng thấy
có một bóng đen lùi lũi bước từ cổng vào, hôm đó trăng sáng
nên em nhìn rất rõ, vào tới gần thì em thấy đó là 1 người
phụ nữ, đầu đội nón sùm sụp, kín mít, và trên vai đeo 1 cái
bị. Nó không hẳn là bị mà giống như cái làn bằng vải ngày
xưa các cụ hay dùng để đi chợ tay dắt theo 1 đứa bé. Lúc đầu
em cứ tưởng là trời sáng rồi, vì bên ngoài trăng rất sáng, nên
em nghĩ là bà hàng xóm nào sang rủ bác em đi chợ thôi. Nhưng
bà ấy vào mà chẳng gọi hay hỏi ai gì cả, cứ lùi lũi đi vào,
bà ấy đi rất nhẹ, em có cảm tưởng như là bà ấy đang bay chứ
không phải đi. Đến gần cái hiên chỗ bố và bác Đại nằm thì cha
mẹ ơi, lúc đó tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ấy
đi qua người bố và bác mà họ vẫn không biết gì, vẫn ngáy ngủ
đều đều. Rồi bà ấy lại gần cái quan tài và cứ đứng im như
vậy. Để em miêu tả vị trí em nằm với vị trí cài quan tài cho
các bác dễ hiểu, quan tài kê theo chiều dọc, đuôi quan tài
hướng ra cửa, còn cái giường mà em nằm thì phần đầu chĩa vào
phần thân của quan tài, cách chừng 0,5m, còn đuôi giường thì
chĩa vào phía bức tường. Em nằm ngay ngoài, bà đó chỉ đứng
cách em hơn 1m, lúc đó chỉ muốn ngoái cổ lại để gọi bà dậy
xem là cái gì nhưng chỉ sợ bà kia biết mình vẫn còn thức thì
chết. Em vẫn cố ti hí mắt lên để nhìn thì thấy bà ấy vẫn
đứng đó, cố nhìn mặt xem là ai nhưng không tài nào nhìn được
vì ánh đèn dầu quá bé, với lại bà ấy đội kiểu nón gì mà
che gần hết mặt, còn đứa bé đi cùng thì lạ lắm, em thấy hình
như nó không có khuôn mặt, chỉ là 1 khoảng trắng phẳng lì..
Phải khoảng gần một lúc lâu sau thì bà ấy quay người lại và
đi ra phía cửa, nhưng lạ 1 điều là lúc vào em đã thấy bà ấy
đi từ cổng vào, lúc bà ấy đi ra em cố nhìn ra cổng nhưng chẳng
thấy bà ấy đâu, sợ quá, em nằm im rồi ngủ lúc nào không hay.
Home / / [Phần 1] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Bác em mất
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét