Em nghe mẹ kể lại cũng rùng mình, rồi mấy hôm sau em xin nghỉ
để lên quê cùng mẹ, mẹ không cho đi nhưng em chả nghe, cứ lăng
xăng đi theo. Phần vì tò mò, phần vì muốn đi chơi.
Lên đến nơi thì thấy nhà bác em khác trước nhiều lắm, cái ao
cạnh nhà hình như đã được gia cố rộng hơn thì phải, chỉ thả
cá trắm cỏ, hôm em lên xem nhìn đàn cá to lồ lộ quẫy mà đã
khoái rồi, chỉ muốn đem cần câu ra câu cho sướng. Xuống nhà anh
Quang thì chỉ thấy chị Xuyến ở nhà, đang trông thằng con mới
đẻ, em và mẹ lại xem thì nó vẫn đang thức, nhưng mắt nó cứ
thao láo nhìn lên trần nhà, mẹ em gọi nó cũng không phản ứng
gì. Chị Xuyến sụt sùi bảo nó không biết gì đâu, chỉ khi nào
đói nó mới khóc thôi. Quả thật lúc đó nhìn mắt nó mà em gai
hết cả người, chỉ dám ngồi sau mẹ nghe 2 cô cháu nói chuyện.
Đến trưa thì bác em với anh Quang cũng về, nhìn anh càng ngày
càng gầy, có lẽ lo nghĩ nhiều quá. Trưa hôm đó ngồi ăn cơm mẹ
với bác em bàn sáng ngày mai sẽ phi xe ngược lên Hòa bình để
nhờ thầy xem. Quê em giáp Hòa Bình các bác ạ, đi xe máy ngược
lên thì chỉ có tầm 60 cây thôi, đi khoảng hơn tiếng thì lên đến
nơi. Nghe bác em kể trên đó có 1 ông thầy cao tay lắm nên lên xem
nhà mình bị gì.
Tối hôm đó, mải nghịch nên em đi tắm muộn, nhà tắm thì cách
nhà bác em khá xa, nằm cạnh bờ ao. Em đang dội nước ở trong
thì bên ngoài cứ nghe thấy tiếng ai đó gọi vịt, nghĩ là mình
nghe nhầm nên em cũng chả để ý rồi tắm tiếp. Nhưng mà tiếng
đó càng ngày càng gần, lại nghe quen quen nữa nên em dội ù rồi
chạy ra xem là gì. Lúc em vừa ra thì tí nữa hết hồn, chị
Xuyến đang mò mò ra ao để làm gì đó, nghe miệng chị cứ liên
tục gọi những tiếng như kiểu lùa vịt, khổ nỗi em có thấy cái
gì đâu mà chị ấy cứ gọi, em gọi to:
- Chị làm gì đấy chị Xuyến
Không có tiếng trả lời, em chạy lại thì tý nữa em vật luôn
xuống đất, nhìn chị lúc đó rất đáng sợ, chị như người mất
hồn, chị cứ lúi húi ra giữa ao làm cái gì đó, em sợ quá hô
ầm lên, lúc sau bác em, mẹ và anh Quang chạy ra. Anh Quang chạy
thẳng xuống ao bế vợ lên nhưng chị ấy cứ vùng ra và đòi cắn
anh Quang. Lúc này mẹ em chạy ngay ra cây dâu gần đấy lúc quay
lại thì thấy cầm 1 cành dâu không biết để làm gì. Mẹ bảo em
vào nhà lấy dây thừng ra trói chị lại, run quá tay chân cứ
quấn lấy nhau chả chạy được, bác em nhanh chân vào cầm dây ra
luôn. Trói chị xong mẹ bảo anh Quang đái lên người chị ngay, anh
ấy thì xót vợ với cả ngại nên không dám. Lúc sau mẹ em quát
quá thì anh ấy mới dám, mà mãi mới rặn ra được. Lúc anh Quang
đái, nhìn chị Xuyến lúc ấy sợ lắm, mắt cứ long lên, em nhìn
vào mà cảm tưởng nó đỏ chót, đái xong thì mẹ em cầm cành dâu
vừa quất vừa chửi:
- Mẹ nhà mày, cút ngay
Mẹ cứ quất, cứ chửi, còn chị Xuyến thì cứ lồng lên, như kiểu
đau đớn lắm, miệng cứ rít rít những câu gì đó nhưng mà không
ra hơi. Được một lúc thì chị em bỗng dưng ngồi im, cười the thé
lên mấy tiếng rồi ngất lịm,mẹ bảo anh em bế chị vào nhà rồi
cạo gió. Lúc sau chị tỉnh lại, mọi người hỏi làm sao mà lại
mò ra ao lúc nửa đêm vậy. Chị bảo là đang đi vệ sinh thì tự
dưng thấy có đàn vịt cứ quang quác đi qua, chị tưởng vịt nhà
ra khỏi chuồng nên đuổi theo, ra đến ao thì cứ thấy nó bơi ra
giữa ao nên chị đi ra lùa vào, lúc sau thì chẳng biết gì nữa.
Lúc đấy mẹ em mới bảo nhà có vong phá rồi, mai nhất định
phải đi xem. Nó định bịt mắt rồi giết người nhà mình. Em cũng
tả luôn là cái ao cạnh nhà bác em cũng khá là sâu, em nghe anh
em nói là anh em cao hơn 1m7 lội xuống đấy mà đi ra giữa ao thì
cũng ngập đầu. Trước khi đi ngủ mẹ còn bảo anh em lấy nước
đái rảnh quanh cửa ra vào rồi mới được đi ngủ. Nằm ngủ em mới
nghĩ lại mình may mắn không con ma kia nó đã nhập vào mình và
giờ khéo mọi người lại đang đổ xô đi tìm mình mà chả biết
mình đã chìm nghỉm ở dưới ao. Vậy nên nhà nào ở dưới quê
cũng có trồng 1 cây dâu có lẽ là để đuổi ma các bác ạ.
Home / / [Phần 6] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Đàn vịt bầu
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét