Hình như đêm nay chả ai ngủ được, mẹ cứ trằn trọc rồi quay
ngược quay xuôi suốt, trong buồng cũng nghe thấy tiếng thở dài
của bác em. Ngó đồng hồ xem mấy giờ rồi thì vô tình em
đụng trúng cái ảnh thờ của bác trai, ảnh chụp bác cười rất
tươi nhưng sao em nhìn vào cứ có cảm giác bác đang liếc nhìn
mình rồi cười điệu cười bí hiểm. Liếc nhanh sang đồng hồ thì
thấy đã gần 2h sáng rồi, vội chui tọt vào sau lưng mẹ rồi núp
mặt vào đấy ngủ. Nằm được 1 lúc thì tự dưng bên ngoài cổng
có tiếng gọi, từ sau đợt con Tô và con Lu chết thì nhà bác
không dám nuôi chó nữa nên không khí càng im ắng đến rợn người.
Tiếng gọi cửa rất dồn dập, em véo véo vào người mẹ thì mẹ
bảo nằm im rồi ngủ đi, nhưng mà sợ quá có ngủ được đâu . Một
lúc sau thì bắt đầu nghe thấy tiếng gọi to kèm tiếng đập
cổng:
- Chị Hoa ơi, mở cửa cho tôi nhanh lên
Hoa là tên bác gái em, nghe tiếng gọi rất giống tiếng bà họ
emnhưng vì sợ nên chả ai dám ra xem ai đang gọi. Hình như biết
mọi người trong nhà sợ ma nên lại người bên ngoài lại gọi to
hơn:
- Ra mở cửa đi, cô chị đây không phải ma đâu.
Vừa dứt lời xong thì em đã thấy bác em tay cầm đèn pin đi từ buồng ra mặt lấm lét nhìn mẹ em. Rồi bảo.
- Hình như tôi nghe thấy tiếng cô K gọi dì ạ
Mẹ em và em cũng gật đầu hưởng ứng, nhưng cũng chẳng ai muốn
ra. Đánh liều, mẹ em lật đầu giường lấy cái cành dâu, thì ra
từ tối mẹ đã nhét nó ở dưới đấy rồi, còn em lăng xăng đi
cầm thêm cái đèn pin rồi theo mẹ và bác ra cổng. Em và bác soi
đèn pin lướt qua thì thấy 1 người đàn bà đứng ở cổng, hết
cả hồn em định đi vào nhưng rồi vẫn cố đứng lại xem ai.
Mẹ em ra mở cổng thì đúng là bà họ em thật, nhìn bà hình như
rất mệt mỏi. Đợi bà vào nhà xong rồi mẹ em hỏi:
- Bác có việc gì mà phải sang đây muộn thế ạ
Em ngó lại đồng hồ thì bây giờ đã 2 rưỡi sáng. . Nhìn bà rất
mệt, 2 mắt thâm quầng như mất ngủ, tu một hơi hết chén nước
rồi bà ngồi xuống và chậm rãi kể:
- Bố chồng chị vừa về chị Hoa ạ
Hoa là tên bác gái em, bác hốt hoảng hỏi:
- Bố con về làm gì vậy bác, sao bố con không về nhà mà lại về nhà bác là sao?
Bà nói tiếp:
- Ông ấy muốn về nhà lắm nhưng không về được, nhà chị có ma dữ canh cổng.
Tất cả mọi người hoảng hốt, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Rồi
mắt bà đăm chiêu như kiểu đang nhìn về 1 nơi nào đó rất xa,
thở dài 1 hơi rồi bà bắt đầu kể cho mọi người nghe nguyênnhân
mọi chuyện, nó xảy ra cách đây cũng gần nửa thế kỷ rồi..
Cụ đằng ngoại nhà em sinh được 5 người con tất cả nhưng có 1
ông đã mất từ bé vì sinh non, người con thứ 2 là bốchồng bác
Hoa, 3 người sau đều là gái, bà ngoại em và bà họ là 2 chị em
ruột, còn 1 bà nữa nhưng giờ đang ở với chồng ở ngoài Hà
Nội với cả bà không liên quan gì đến câu chuyện em đang kể nên
cho phép em thôi không nhắc đến.
Năm ông vừa tròn 26 thì ông xin cụ cho xuống dưới xuôi đi làm
cùng với 1 ông bạn, vì cứ quanh quẩn ở nhà mãi cũng không có
việc gì làm. Năm đó ông theo bạn xuống Thái bình để làm thuê
cho 1 xưởng làm gạch đỏ của người quen. Ban đầu ông cũng chăm
chỉ lắm, nhanh nhẹn, xông xáo nên ông chủ rất có cảm tình,
nhưng khổ nỗi càng về sau ông đi theo đám bạn xấu nên dính vào
rượu chè, cờ bạc, kiếm được bao nhiêu tiền cũng đốt hết vào
những canh bạc thâu đêm. Hồi ấy ông quen 1 cô công nhân cũng làm
thuê ở đấy tên là Hạ, cô ấy nổi tiếng xinh đẹp, ngoan ngoãn nên
cả xưởng ai cũng quý. Mấy anh công nhân ở đó cũng tán tỉnh cô
suốt nhưng cô vẫn chưa chịu ai, mà chẳng hiểu sao lúc ấy cô
lại để ý ông em, mấy anh kia cứ viết thư tỏ tình rồi làm thơ
đủ kiểu nhưng cô chẳng có cảm tình gì với họ. Ông em hồi đó
cũng không quan tâm gì cô này cả, chỉ coi như bạn bè em gái thôi
vì ở nhà các cụ đã sắp cho 1 mối rồi, ngày xưa thì ở quê
vẫn còn quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, kể cả con trai
lẫn con gái, bố mẹ đã bảo phải lấy ai thì chỉ biết làm theo
răm rắp.
Thời gian trôi qua, dường như lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ông
cũng bắt đầu đáp lại tình yêu của cô Hạ, hứa hẹn đủ kiểu và
dọn về sống chung với nhau, rồi vào 1 ngày ông và cô ấy cũng
đã làm những việc mà vợ chồng phải làm. Lúc đó ông vẫn chưa
biết được những lời mà ông đã nói trong đêm hôm ấy đã hại ông
và con cháu ông như thế nào.
Yêu và sống với nhau gần như vợ chồng được 1 thời gian rồi
nhưng ông vẫn không bỏ được tật rượu chè, cờ bạc, cô Hạ khuyên
lên khuyên xuống, ông cứ ậm ừ rồi hôm sau lại tiếp
diễn. Đêm nào cũng tối mịt mới ông mới lững thững về mà toàn
trong bộ dạng say khướt, tiền lương không đủ để ông tiêu, có
lúc ông còn bắt cô Hạ đưa tiền cho mình để đi đánh
bạc.Thấy bạn không tu chí làm ăn ông bạn đi cùng ông em mới viết thư, kể rõ mọi sự tình rồi gửi về nhà.
Cụ em sau khi biết tin thì đùng đùng nổi giận, cụ đích thân đi
xuống tận nơi ông em làm việc, bắt ông em đi về, không làm lụng
gì nữa. Ông bất ngờ quá, không biết xử lý sao thì cô Hạ chạy
ra quỳ xuống xin cho ông em. Dường như biết đây là nhân tình của
con trai, ông càng nóng mặt hơn nữa, đạp cô kia ngã bổ ngửa ra
đằng sau rồi nhảy vào tát ông em. Hai người chả biết làm gì
chỉ biết quỳ xuống khóc lóc xin cụ. Máu tức cụ không những
không xuôi còn bắt ông em về quê ngay ngày hôm đó, về chuẩn bị
làm đám cưới.
Ông em thì sợ bố, bố nói gì là không dám cãi, chỉ có cô Hạ
đánh liều đứng ra xin để được cưới ông em, vì trong người cô
lúc đó đã mang giọt máu của ông rồi. Lúc này thì cả cụ và
ông đều bất ngờ, ông cũng không hề biết là cô Hạ đang mang thai,
nhưng ông là 1 thằng hèn, sợ cụ chửi nên chối đây đẩy cái thai
đó không phải của mình. Nghe ông em nói xong cô Hạ chết đứng
người, cô không ngờ những lời đó lại phát ra từ miệng ông em,
và cũng không ngờ rằng mình lại yêu 1 người hèn nhát và đểu
giả đến vậy. Cô khóc và chạy đi mất.
Về quê được gần 1 tháng thì ông em lấy vợ, chính là mẹ chồng
của bác Hoa sau này. Năm tháng trôi qua mọi người cũng quên sạch
chuyện cũ, chỉ có 1 điều lạ là 2 ông bà lấy nhau rồi, nhưng
cứ có thai thì lại bị xảy. Mãi sau này mới sinh
được bác em nhưng cũng sinh non, khó nuôi nên bác em tạng người
đã nhỏ con từ bé. Lúc ấy ai cũng vui và thở phào nhẹ nhõm
vì họ đằng ngoại nhà em đã có con nối dõi.
Còn về phần cô Hạ thì mọi người về sau cũng chẳng biết tin
tức gì về cô, nhưng ông bạn đi cùng ông em hồi đó kể nghe đâu
tối hôm đó ông về quê theo cụ là cô ấy cũng bỏ đi luôn, rồi
cũng bặt vô âm tín từ đó.
Home / / [Phần 7] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Oan nghiệt
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét