Trời vừa tang tảng sáng thì chị Xuyến vùng xuống nhà dưới để xem thằng
bé con có làm sao không, nhưng mà mở cửa ra thì thấy nó vẫn nằm trong
màn, đang ngủ rất say, chả có dấu hiệu nó quẫy đạp khóc lóc gì của đêm
hôm qua cả. Bác Hoa thì lo lắng vì tiếng gọi đêm hôm qua của con Ngọc
liền lấy xe máy phi sang ngay nhà dì em để xem hai đứa nhỏ còn ở đấy
không. Em thì hóng hóng theo mẹ ở dưới bếp để chờ đồ ăn sáng
Hôm nay em thấy không khí trong lành, dễ chịu lắm, khác hẳn với tối hôm
qua, nếu như không có những điều ma mị kia thì em rất muốn ở đây, vì nó
xa thành phố, xa đường xá, không khí thôn quê thật yên tĩnh nó làm lòng
người ta thấy thoải mái. Đang nhăn mặt ăn tô mì tôm thì em thấy bác em
lững thững đi bộ từ ngoài cổng vào, em ngó nghiêng mãi cũng chả thấy cái
xe máy của bác đâu, mặt bác như người mất hồn, em chào bác nhưng chả
thấy bác có phản ứng gì nên lại cắm mặt ăn tiếp. Thấy bác đi xuống bếp
được 1 lúc thì tự dưng bác gào ầm lên:
- Cái Ngọc đi đâu mất rồi dì D cô K ơi
Rồi bác khóc, em chạy xuống xem có chuyện gì thì thấy bác kể hồi sáng
bác sang nhà dì Nhật để xem 2 con bé con thế nào thì dì bảo tối hôm qua
bác đến đón nó về rồi mà sao còn sang đây hỏi. Em hoảng, làm rơi ngay
đôi đũa xuống đất, hôm qua mãi tối đêm mấy mẹ con bác cháu mới về thì ai
rảnh mà sang đấy đón, biết là có chuyện chẳng lành rồi bà em hô tất cả
mọi người đi tìm. Em và anh Quang thì nghĩ ngay đến trường hợp xấu
nhất là nó bị làm sao ở bãi cát, mùa này chỉ sợ nó ra đấy rồi trượt chân
rơi xuống sông, nhưng hỏi mấy nhà ở quanh đấy thì họ bảo chả có đứa bé
nào ra chơi cả. Thở phào nhẹ nhõm 2 anh em lại về nhà để tìm quanh quanh
khu vực nhà mình, lúc này cả chú và dì em cũng sang tìm giúp. Tìm được 1
lúc có vẻ nản nên mọi người ngồi hết lên hiên nhà để chờ xem như thế
nào vì vẫn nghĩ nó đi chơi đâu đó thôi. Bỗng chị Xuyến đứng ở mép bờ ao
cạnh cái nhà tắm hô lớn, mọi người chạy ra xem thì thấy chị đang cầm 1
cái dép nhựa màu hồng, hình như biết đấy là dép của con gái mình nên bác
Hoa khóc rống lên. Anh Quang và chú em 2 người nhìn nhau 1 lúc rồi nhảy
xuống ao mò, nhưng mà kỳ lạ là anh và chú mò hết xung quanh ao rồi bơi
cả ra giữa ao để tìm nhưng vẫn không thấy gì, mẹ em đang định bảo thuê
máy bơm về bơm hết nước để tìm thì bà họ em kêu chị Xuyến vào nhà trong
lấy 1 cái liềm cùn và 1 cái áo cũ của cái Ngọc ra. Chả ai biết bà định
làm gì mọi người chỉ biết nhìn theo, em thấy bà buộc cái áo vào chuôi
liềm rồi chèo thuyền ra giữa ao thả xuống, khuấy khuấy 1 lúc thì đột
nhiên ở giữa ao có 1 cái bọc gì đó nổi lên, nhìn kỹ thì mọi người mới té
ngửa ra vì đó là xác con Ngọc, nó nằm úp mặt xuống nước, bụng con bé
thì trương phềnh lên chắc bên trong toàn nước. Lúc đưa nó lên bờ mắt nó
trợn ngược lên như kiểu đã nhìn thấy 1 cái gì đấy rất kinh hãi, anh
Quang vuốt đủ kiểu mà nó vẫn không chịu nhắm. Bác Hoa khóc rống lên, bác
thương con, nhà đã neo người giờ 1 người nữa lại bỏ bác mà đi, nhìn bác
khóc mà mọi người cũng rơm rớm nước mắt theo.
Bác trai em lấy vợ muộn, mà chỉ sinh được đúng 2 đứa con gái, con Ngọc
năm nay mới có 7 tuổi, còn cái Hằng em nó thì đẻ sau chị 2 năm, 2 chị em
nó rất ngoan nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra cơ sự này. Mà hôm qua
cổng đã đóng rồi thì không biết nó vào kiểu gì, hay là nó đã ở nhà từ
tối mà mọi người không hề hay biết. Mọi người bắt đầu lục đục sắm áo
quan rồi mọi thứ để làm đám, vì nó còn bé nên chiều nay sẽ đem ra đồng
luôn, ở quê có quan niệm là nếu trẻ con chết thì phải chôn ngay trong
ngày hôm đó, không được để ở nhà.
2h chiều mọi người bắt đầu đem quan tài con bé ra đồng, cũng may là quan
tài không hề nặng như lần trước, em đang nghĩ con bé này nó không vương
vấn gì nhà cửa hay sao mà chịu đi dễ vậy, vừa nghĩ xong thì xịch, 2
người bê quan tài ngồi rập xuống đất, họ kêu đang chuyển ra xe thì tự
dưng cái quan tài này nặng quá không thể bê nổi, bác Hoa thấy vậy lại
nghĩ con gái không nỡ đi nên lại lóc cóc ra bàn thờ châm hương khấn
vái, nhưng khấn xong rồi mà cái quan tài vẫn nặng trịch. Hình như đợt
này nó chết tức tưởi quá nên không muốn đi, lúc này bà em lại lẳng lặng
đi lấy cái liềm vừa dùng để vớt xác nó, gõ gõ 3 cái vào thành quan tài
rồi bà bảo 2 ông kia vào bê thử. Quan tài lại nhẹ tênh, chả hiểu nổi,
em tròn mắt đứng xem, đúng là có nhiều cái kỳ lạ trong dân gian mà khoa
học không thể nào giải thích nổi.
Em cũng theo mọi người đưa nó ra đồng, ra đến nơi em đã thấy có 1 cái
huyệt bé bé đào ngay cạnh mộ của bác trai ngày trước, chắc mọi người
muốn để 2 bố con gần nhau nên mới làm như vậy, trước khi lấp đất lại bà
em còn quẳng cái liềm và cái áo cũ vừa nãy của nó xuống rồi nói thầm cái
gì đó, bây giờ em vẫn tự hỏi sao bà em lại có thể biết được nhiều cái
hay và kì dị đến như vậy. Đưa quan tài nhập đất xong thì mọi người lũ
lượt kéo nhau về. Chiều hôm đó mẹ em bảo anh Quang lên Hòa Bình đón Thầy
Kha về ngay, vì cứ để tình trạng này tiếp diễn thì không ổn.
Home / / [Phần 11] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Con bé Ngọc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét