Ở sau nhà bác em có xích 2 con chó, 1 con là Lu, 1 con là Tô.
Cả 2 đều là chó đen. Buổi trưa có đám nên bác gái em phải
xích 2 con chó lại, sợ nó chạy loăng quăng lại cắn người, bác
ấy bảo 2 con chó ấy dữ lắm, cứ thấy người lạ là cắn. Trưa ăn
cơm xong em cũng hay mang xương xẩu ném cho nó ăn, hồi đó cũng
ngố cứ nghĩ chơi với nó, cho nó ăn thì nó sẽ coi mình là
bạn và không cắn mình.
Tối hôm đó, cứ thấy nó gừ gừ nghĩ là nó muốn đi vệ sinh nên
bác thả nó ra luôn. Vừa cởi xích là 2 con chạy ù ra ngoài
ngõ. Lúc sau mấy bác cháu đang ngồi ở hiên nói chuyện, ở hiên
nhà có 2 cái cột thì bố em treo cái võng ở đó để nằm cho
mát, con Tô đi lững thững ở ngoài ngõ vào nhưng không thấy con
Lu. Nó cứ đi rồi bỗng dưng nhảy tót lên cái võng để ngồi rồi
đung đưa, bác em đuổi xuống được 1 lúc thì nó lại nhảy lên.
Bác Đại bực quá lôi cái võng xuống để cất thì nó gừ gừ rồi
lủi đi mất.
Lúc đi ngủ bác em có gọi 2 con về để xích lại sợ nó đi lung
tung bị bắt mất nhưng gọi mãi thì chả thấy chúng nó đâu nên
đành thôi, đóng cổng và đi ngủ. Bác gái với cả 2 em của em(
đúng ra em phải gọi là anh chị nhưng chúng nó bé quá nên cứ
gọi là em cho dễ gọi) ngủ ở cái giường mà bác trai em trước
lúc mất nằm ở đấy, bác gái vừa vào bật điện thì tự dưng
thấy con Tô đang nằm trên giường từ bao giờ rồi, lúc này 2 em
của em chúng nó vẫn ngủ như chết. Nghe tiếng bác gái hét, bác
Đại và bố em chạy vào, 2 người cũng sững người 1 lúc vì
biểu hiện kỳ quái của con chó, rồi nhanh chóng đuổi nó ra
khỏi giường nhưng nhất quyết nó không chịu đi, 2 đứa bé thấy
ồn dậy khóc ầm lên. Cả nhà sốt hết cả ruột, lúc sau bố em
cầm 1 cành dâu vào rồi quất đuổi con chó thì nó tru ầm lên
rồi chạy mất hút. Bác gái cứng đơ người vội vàng đi thắp
hương cho bác trai. Trong đầu mỗi người đều có 1 mớ tâm trạng
chẳng muốn nói ra.
Mãi đến khuya em mới bắt đầu ngủ được, lần này em xin ra ngủ
với bố và bác. Đang nằm thiu thiu thì tự dưng em nghe thấy
tiếng cười the thé vọng từ cổng vào, 1 lúc sau thì nghe thấy
tiếng chó sủa, xong lại tru lên, được 1 lúc thì mọi thứ im bặt
chỉ nghe thấy tiếng chó rít rít như kiểu mình vừa mắng nó
xong rồi nó biết lỗi vậy. Chả biết là gì em run quá nép
người vào cạnh bố và bác, cố dỗ giấc ngủ nhưng tiếng đó cứ
ám ảnh làm em không thể ngủ được. Có lẽ được 1 lúc em mệt
quá mà ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, vừa mở cổng ra thì bác em hết hồn vì thấy con Tô
và con Lu nằm chết ngay ở cổng, trên người 2 con chi chít vết
cắn, 2 con nằm cách nhau độ 3 bước chân người lớn, con Tô nằm
ngay gần cổng, lúc sau nhìn kỹ thì thấy có 1 số vết cào ở
cổng, bác em nghĩ là nó đã cố để vào nhà nhưng mà không
được. Người ta vẫn bảo là chó cắn ma, nhưng 2 con Tô và Lu thì
bị ai cắn? Mọi người vội mang 2 con ra sau vườn chôn rồi chả ai
bảo ai, hình như mọi người muốn tránh chuyện về con chó.
Home / / [Phần 3] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Con Lu và con Tô
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đăng nhận xét