Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì em đã thấy mọi người lục đục chuẩn bị để trưa mang quan tài nhập đất rồi. Em cũng bắt đầu mò dậy, người hơi mệt vì chuyện tối hôm qua, khi đi qua quan tài em còn cố tình nhìn xuống chỗ cái bà kia đứng để xem có gì khác thường không thì thấy có 1 vũng nước, nhưng đã khô gần hết rồi. Run quá nên em chạy luôn ra đằng sau nhà rửa mặt. Không khí buổi sáng sớm ở quê em thật dễ chịu, có lẽ nó gần rừng, gần núi, nếu mà được ở đây thì phổi em phải xanh như tầu lá chuối. Đang chải răng thì thấy bác gái em trên nhà quát ầm lên, chẳng hiểu chuyện gì nên em chạy lên xem, thì thấy bác đang càu nhàu chửi mấy con chuột chạy nhảy làm đổ ảnh thờ của bác em. Lúc này da gà em nổi hết lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ cái bà đó đã lật ảnh thờ của bác em xuống. Vô lý, nếu như vậy thì em phải nghe thấy tiếng động và thấy bà ấy di chuyển chứ, đằng này lúc đó chỉ thấy im lặng. Cố gắng đẩy hết những suy nghĩ ấy trong đầu ra, cũng mong nó đúng là chuột chạy nhảy nên ảnh bác bị đổ vì làm gì có lý do gì đâu mà bà kia phá bác em. Em lại lật đật chạy ra đằng sau đánh răng tiếp.

Ăn sáng xong xuôi chả có gì làm, ngồi nghịch hết mọi thứ trong nhà, nhìn bố và bác Đại cứ lăng xa lăng xăng, đi đi lại lại mà em buồn cười. Tình anh em có lẽ lúc sống ít được gặp nhau, thì lúc người ta đi cố giúp cho người ta đi được thoải mái. Con người ta sống với nhau đôi khi cũng chỉ cần vậy.
Gần trưa, em đã thấy mấy ông nào đẩy cái xe bò ma (loại xe để chở quan tài ra đồng) đến. Nghĩa trang ở đó cách nhà bác em 1 đoạn khá xa, ra đến đường cái phải đi ngược lên 1 đoạn nữa mới đến. Gọi là nghĩa trang cho oai thôi chứ thực ra là 1 cái bãi tham ma, mộ chôn đủ kiểu, lộn xộn chả theo 1 đường lối nào. Lúc gần đưa bác em ra đồng thì bà ngoại và bác gái em càng khóc tợn, mấy đứa nhỏ thì vẫn cười vẫn nô nhau được, có lẽ chúng nó còn quá bé để biết bố chúng nó sắp phải nằm trong đất mãi mãi.

Đúng giữa trưa thì mọi người bắt đầu chuyển quan tài lên cái xe bò ma. Lúc đầu chỉ có 4 anh thanh niên xông xáo vào bê thôi, vật lộn 1 thôi 1 hồi thì mấy anh ấy kêu sao mà nặng quá không bê nổi. Bác em thì vốn dĩ đã nhỏ người, từ hồi bị bệnh đến lúc mất thì người càng bé hơn vì không ăn được gì chẳng lẽ mấy anh thanh niên lại không vác nổi 1 ông có hơn 40 cân. Bố và bác em vào phụ 1 tay thì thấy đúng là nặng thật, không thể nào bê được, giống như bên trong đặt 1 tảng đá vậy. Lúc này thì mọi người mới nghĩ chắc bác em không muốn đi khỏi nhà rồi nên bác gái vào bàn thờ thắp hương rồi khấn.
Sau khi khấn xong thì mọi người vào bê thử, thấy nhẹ tênh, đúng thật là bác em vẫn nghe lời vợ. Nhưng khi vừa ra đến đường cái thì lại không thể nào đẩy được nữa, lại nặng như lúc trước. Bác em vẫn không muốn xa vợ con, vẫn muốn ở nhà. Mọi người lại phải nghỉ, chỉ khổ thân bác gái lúc bác trai sống đã chạy đôn chạy đáo vay tiền để chữa bệnh cho chồng, khi chồng chết thì vẫn phải chạy đôn chạy đáo để đưa chồng đi.
Bác gái cứ khấn xong là xe lại bon bon đi được, từ đó ra đến nghĩa trang rất nhiều lần bác trai không muốn đi. Nhưng cuối cùng thì bác vẫn nghe lời vợ mà chịu nằm xuống đất.

[Phần 2] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Đưa bác ra đồng

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì em đã thấy mọi người lục đục chuẩn bị để trưa mang quan tài nhập đất rồi. Em cũng bắt đầu mò dậy, người hơi mệt vì chuyện tối hôm qua, khi đi qua quan tài em còn cố tình nhìn xuống chỗ cái bà kia đứng để xem có gì khác thường không thì thấy có 1 vũng nước, nhưng đã khô gần hết rồi. Run quá nên em chạy luôn ra đằng sau nhà rửa mặt. Không khí buổi sáng sớm ở quê em thật dễ chịu, có lẽ nó gần rừng, gần núi, nếu mà được ở đây thì phổi em phải xanh như tầu lá chuối. Đang chải răng thì thấy bác gái em trên nhà quát ầm lên, chẳng hiểu chuyện gì nên em chạy lên xem, thì thấy bác đang càu nhàu chửi mấy con chuột chạy nhảy làm đổ ảnh thờ của bác em. Lúc này da gà em nổi hết lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ cái bà đó đã lật ảnh thờ của bác em xuống. Vô lý, nếu như vậy thì em phải nghe thấy tiếng động và thấy bà ấy di chuyển chứ, đằng này lúc đó chỉ thấy im lặng. Cố gắng đẩy hết những suy nghĩ ấy trong đầu ra, cũng mong nó đúng là chuột chạy nhảy nên ảnh bác bị đổ vì làm gì có lý do gì đâu mà bà kia phá bác em. Em lại lật đật chạy ra đằng sau đánh răng tiếp.

Ăn sáng xong xuôi chả có gì làm, ngồi nghịch hết mọi thứ trong nhà, nhìn bố và bác Đại cứ lăng xa lăng xăng, đi đi lại lại mà em buồn cười. Tình anh em có lẽ lúc sống ít được gặp nhau, thì lúc người ta đi cố giúp cho người ta đi được thoải mái. Con người ta sống với nhau đôi khi cũng chỉ cần vậy.
Gần trưa, em đã thấy mấy ông nào đẩy cái xe bò ma (loại xe để chở quan tài ra đồng) đến. Nghĩa trang ở đó cách nhà bác em 1 đoạn khá xa, ra đến đường cái phải đi ngược lên 1 đoạn nữa mới đến. Gọi là nghĩa trang cho oai thôi chứ thực ra là 1 cái bãi tham ma, mộ chôn đủ kiểu, lộn xộn chả theo 1 đường lối nào. Lúc gần đưa bác em ra đồng thì bà ngoại và bác gái em càng khóc tợn, mấy đứa nhỏ thì vẫn cười vẫn nô nhau được, có lẽ chúng nó còn quá bé để biết bố chúng nó sắp phải nằm trong đất mãi mãi.

Đúng giữa trưa thì mọi người bắt đầu chuyển quan tài lên cái xe bò ma. Lúc đầu chỉ có 4 anh thanh niên xông xáo vào bê thôi, vật lộn 1 thôi 1 hồi thì mấy anh ấy kêu sao mà nặng quá không bê nổi. Bác em thì vốn dĩ đã nhỏ người, từ hồi bị bệnh đến lúc mất thì người càng bé hơn vì không ăn được gì chẳng lẽ mấy anh thanh niên lại không vác nổi 1 ông có hơn 40 cân. Bố và bác em vào phụ 1 tay thì thấy đúng là nặng thật, không thể nào bê được, giống như bên trong đặt 1 tảng đá vậy. Lúc này thì mọi người mới nghĩ chắc bác em không muốn đi khỏi nhà rồi nên bác gái vào bàn thờ thắp hương rồi khấn.
Sau khi khấn xong thì mọi người vào bê thử, thấy nhẹ tênh, đúng thật là bác em vẫn nghe lời vợ. Nhưng khi vừa ra đến đường cái thì lại không thể nào đẩy được nữa, lại nặng như lúc trước. Bác em vẫn không muốn xa vợ con, vẫn muốn ở nhà. Mọi người lại phải nghỉ, chỉ khổ thân bác gái lúc bác trai sống đã chạy đôn chạy đáo vay tiền để chữa bệnh cho chồng, khi chồng chết thì vẫn phải chạy đôn chạy đáo để đưa chồng đi.
Bác gái cứ khấn xong là xe lại bon bon đi được, từ đó ra đến nghĩa trang rất nhiều lần bác trai không muốn đi. Nhưng cuối cùng thì bác vẫn nghe lời vợ mà chịu nằm xuống đất.
Đọc thêm..
Năm 2003, hồi đó em đang học lớp 6 thì ở trên quê ngoại báo tin xuống là bác họ em mất, bác mất vì bị ung thư gan, em nhớ ngày bác còn sống bác uống rượu nhiều lắm, có lẽ đó là do di chứng của rượu để lại. Em cũng ít gặp bác vì khoảng cách địa lý xa quá, mỗi năm em cũng chỉ được lên quê ngoại chơi có 1 , 2 lần, lần nào lên cũng thấy bác uống cả cốc rượu to đùng mỗi khi ăn cơm. Hồi đó em vẫn còn ngoan lắm, le te đi uống thử thấy cay quá thế là em khóc, chả hiểu sao lúc ấy to đầu rồi mà còn khóc, bác dỗ mãi mới được. Bây giờ em mà uống rượu thì chắc cũng có thằng phải khóc theo em.

Ở nhà năm đó là lúc em cũng sắp được nghỉ hè, nghe tin bác mất là bố con, bà cháu lục đục đưa nhau về quê. Lúc đó chỉ có bố em, bác cả, bà ngoại em và em đi thôi, hồi đó còn bé cũng chẳng thấy buồn nhiều lắm, chỉ thấy háo hức vì sắp được về quê và ngồi ôtô ngắm cảnh. Quê em ở Thanh Thủy - Phú Thọ, từ nhà em lên đó em nhớ không nhầm là hơn trăm cây, phải ngồi ôtô 4 tiếng đồng hồ và phải đi 2 chặng. Chặng 1 là đi từ em lên Hà nội, rồi chặng 2 từ Hà nội bắt đầu bắt xe Tu Vũ thẳng lên quê em. Em nhớ hồi bé mẹ với em hay đi lên quê toàn bắt nhầm xe Sơn Tây, mà từ đoạn đó sang bên quê em còn qua sông Đà nên lại phải mất 1 chuyến phà nữa mới lên được đúng quê em, lên đến nơi mẹ cứ bị mấy bác chửi suốt vì từ bé đã ở đấy mà còn không biết đường. Đi xa vậy mà em chả thấy buồn ngủ gì, trong khi đó bố và bác em thì đã ngáy o o rồi, chỉ có bà là ngồi khóc thút thít, có lẽ là thương bác, bác mất trẻ quá, năm đó bác mới có 42.

Lên đến nơi cũng hơn 12h, nhà bác giờ chỉ còn lác đác vài người đang dọn dẹp linh tinh, bà vừa lên đến nơi là khóc chạy vồ đến quan tài bác rồi nằm phủ phục ở đấy, mọi người sợ bà khóc mệt quá ngất ra đấy nên ai cũng lôi bà ra nhưng bà cứ vùng vằng nên cả nhà lại thôi. Bác em đi sớm quá để lại mình bác gái với 2 đứa con còn bé tí, ai nhìn cũng thương cho 3 mẹ con. Bác gái dọn vội mâm cơm ra để bố con, bác cháu ăn cho đỡ đói nhưng em chẳng đói mà cũng chẳng nuốt nổi bát cơm cúng lạnh ngắt nên ra sau nhà chơi.

Nhà bác em là 1 căn nhà ngói bình thường, đằng sau là 1 quả đồi, nó không cao lắm và thoai thoải nhìn rất đẹp, hồi đó ở quê em nhà nào cũng trồng sắn, nhà trồng ít thì chỉ trồng quanh quẩn ở vườn nhà thôi nhưng nhà trồng nhiều thì trồng cả ở trên đồi, có nhà cũng vì sắn mà giầu. Em nhớ ngày bé hay lên trên đó chơi đuổi nhau trốn tìm với mấy đứa trẻ con quanh đấy, rồi đùa nhau làm gẫy cả mấy luống sắn, cứ bị bác chửi suốt.
Em mò mò bước lên, phần là muốn lên xem lại nó như thế nào, phần còn lại là lên đi tiểu, vì ngồi xe mấy tiếng đồng hồ em tức hết bụng, mới đi được có 1 đoạn thì em thấy có 1 người mặc quần đen áo trắng và đội cái mũ cối đang đứng quay lưng lại phía em. Nghĩ bụng là chắc bố nào cũng mò lên đây đái nên em chả quan tâm, nhưng kì lạ là lúc em xả hết nước trong người xong rồi nhìn lên phía trên thì vẫn thấy ông ấy đứng quay mặt vào bụi cây chả biết để làm gì, thấy lạ nên em gọi:

- Chú ơi, chú làm gì đấy

Gọi 2, 3 hồi nhưng chẳng thấy ông ấy trả lời gì cả, tò mò nên em cũng chạy lên xem ông ấy đang nhìn cái gì mà chăm chú thế, nhưng quái lạ là chỗ ông ấy đứng cách em tầm 4, 5 mét thôi nhưng mà em đi mãi vẫn thấy mình còn cách ông ấy 1 đoạn khá xa, đồi thì thoai thoải nên leo được 1 tý là em bở hơi tai rồi. Mệt quá nên em đi xuống, vừa đi vừa nghĩ bụng chắc ông nào say đứng đái xong ngủ luôn trên đấy, xuống gần đến nơi em lại ngó lên trên 1 lần nữa nhưng lần này thì chả thấy ai đứng ở cái bụi cây đấy cả. Lúc đấy thì em cũng chỉ nghĩ là ông ấy lại bỏ đi đâu thôi nên đi vào nhà mà chả để ý gì nữa.

Tối đến, vì là ở quê lại gần đồi núi nên chỗ nhà bác em rất vắng cũng tại 1 phần là nó nằm sâu tít bên trong đường cái, bố em, bác Đại và em quyết định ngủ lại đây vì lo bác gái ở 1 mình sợ không dám ngủ. Thực ra còn có anh họ em là anh Quang - anh gọi bác em là cô và chị dâu ở đấy nhưng nhà anh chị ở tít cuối, với cả vợ anh đang mang bầu anh còn phải trông chị làm sao mà lên trông bác được, dì em cứ gạ em về nhà dì ngủ nhưng em theo bố nên không về.

Ở quê thì tầm 9h là đã yên ắng lắm rồi vì người nhà quê đi ngủ rất sớm. Em còn bé nên được ưu tiên ngủ trong nhà, giường kê cạnh quan tài, bố và bác Đại thì dải chiếu ngủ ngoài sân. Thực ra trong buồng trong còn giường nhưng vì giường đó trước lúc mất bác em đã nằm ở đấy, nên chỉ có bác gái và 2 em ngủ thôi, lúc đầu em cũng muốn chui vào đấy nằm cùng cho đỡ ghê vì bên nhà ngoài để quan tài, nhưng chả ai cho em ngủ mọi người bảo phải kiêng kị cái gì đó em cũng không biết.
Em ngủ cùng bà, bà chắc mệt nên đã ngủ từ trước rồi, em thì cứ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Có lẽ vì lạ nhà, lạ giường, và cũng có lẽ vì sợ, trời mùa hè mà em cứ rét run chắc hơi người chết trong quan tài phả ra nên em thấy lạnh.

Nằm 1 lúc thì cũng thiu thiu ngủ mất. Em cũng không nhớ là mình đã ngủ được bao lâu tự dưng thấy lành lạnh nên tỉnh giấc, lúc đó em nhớ em vẫn chưa tỉnh hẳn và còn đang ngái ngủ, cái giường em nằm thì lại đối diện thẳng ra cổng, mắt vẫn lờ đờ nhìn ra đó để xem trời sáng chưa thì tự dưng thấy có một bóng đen lùi lũi bước từ cổng vào, hôm đó trăng sáng nên em nhìn rất rõ, vào tới gần thì em thấy đó là 1 người phụ nữ, đầu đội nón sùm sụp, kín mít, và trên vai đeo 1 cái bị. Nó không hẳn là bị mà giống như cái làn bằng vải ngày xưa các cụ hay dùng để đi chợ tay dắt theo 1 đứa bé. Lúc đầu em cứ tưởng là trời sáng rồi, vì bên ngoài trăng rất sáng, nên em nghĩ là bà hàng xóm nào sang rủ bác em đi chợ thôi. Nhưng bà ấy vào mà chẳng gọi hay hỏi ai gì cả, cứ lùi lũi đi vào, bà ấy đi rất nhẹ, em có cảm tưởng như là bà ấy đang bay chứ không phải đi. Đến gần cái hiên chỗ bố và bác Đại nằm thì cha mẹ ơi, lúc đó tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ấy đi qua người bố và bác mà họ vẫn không biết gì, vẫn ngáy ngủ đều đều. Rồi bà ấy lại gần cái quan tài và cứ đứng im như vậy. Để em miêu tả vị trí em nằm với vị trí cài quan tài cho các bác dễ hiểu, quan tài kê theo chiều dọc, đuôi quan tài hướng ra cửa, còn cái giường mà em nằm thì phần đầu chĩa vào phần thân của quan tài, cách chừng 0,5m, còn đuôi giường thì chĩa vào phía bức tường. Em nằm ngay ngoài, bà đó chỉ đứng cách em hơn 1m, lúc đó chỉ muốn ngoái cổ lại để gọi bà dậy xem là cái gì nhưng chỉ sợ bà kia biết mình vẫn còn thức thì chết. Em vẫn cố ti hí mắt lên để nhìn thì thấy bà ấy vẫn đứng đó, cố nhìn mặt xem là ai nhưng không tài nào nhìn được vì ánh đèn dầu quá bé, với lại bà ấy đội kiểu nón gì mà che gần hết mặt, còn đứa bé đi cùng thì lạ lắm, em thấy hình như nó không có khuôn mặt, chỉ là 1 khoảng trắng phẳng lì.. Phải khoảng gần một lúc lâu sau thì bà ấy quay người lại và đi ra phía cửa, nhưng lạ 1 điều là lúc vào em đã thấy bà ấy đi từ cổng vào, lúc bà ấy đi ra em cố nhìn ra cổng nhưng chẳng thấy bà ấy đâu, sợ quá, em nằm im rồi ngủ lúc nào không hay.

[Phần 1] Chuyện có thật - Họ nhà em bị vong ám: Bác em mất

Năm 2003, hồi đó em đang học lớp 6 thì ở trên quê ngoại báo tin xuống là bác họ em mất, bác mất vì bị ung thư gan, em nhớ ngày bác còn sống bác uống rượu nhiều lắm, có lẽ đó là do di chứng của rượu để lại. Em cũng ít gặp bác vì khoảng cách địa lý xa quá, mỗi năm em cũng chỉ được lên quê ngoại chơi có 1 , 2 lần, lần nào lên cũng thấy bác uống cả cốc rượu to đùng mỗi khi ăn cơm. Hồi đó em vẫn còn ngoan lắm, le te đi uống thử thấy cay quá thế là em khóc, chả hiểu sao lúc ấy to đầu rồi mà còn khóc, bác dỗ mãi mới được. Bây giờ em mà uống rượu thì chắc cũng có thằng phải khóc theo em.

Ở nhà năm đó là lúc em cũng sắp được nghỉ hè, nghe tin bác mất là bố con, bà cháu lục đục đưa nhau về quê. Lúc đó chỉ có bố em, bác cả, bà ngoại em và em đi thôi, hồi đó còn bé cũng chẳng thấy buồn nhiều lắm, chỉ thấy háo hức vì sắp được về quê và ngồi ôtô ngắm cảnh. Quê em ở Thanh Thủy - Phú Thọ, từ nhà em lên đó em nhớ không nhầm là hơn trăm cây, phải ngồi ôtô 4 tiếng đồng hồ và phải đi 2 chặng. Chặng 1 là đi từ em lên Hà nội, rồi chặng 2 từ Hà nội bắt đầu bắt xe Tu Vũ thẳng lên quê em. Em nhớ hồi bé mẹ với em hay đi lên quê toàn bắt nhầm xe Sơn Tây, mà từ đoạn đó sang bên quê em còn qua sông Đà nên lại phải mất 1 chuyến phà nữa mới lên được đúng quê em, lên đến nơi mẹ cứ bị mấy bác chửi suốt vì từ bé đã ở đấy mà còn không biết đường. Đi xa vậy mà em chả thấy buồn ngủ gì, trong khi đó bố và bác em thì đã ngáy o o rồi, chỉ có bà là ngồi khóc thút thít, có lẽ là thương bác, bác mất trẻ quá, năm đó bác mới có 42.

Lên đến nơi cũng hơn 12h, nhà bác giờ chỉ còn lác đác vài người đang dọn dẹp linh tinh, bà vừa lên đến nơi là khóc chạy vồ đến quan tài bác rồi nằm phủ phục ở đấy, mọi người sợ bà khóc mệt quá ngất ra đấy nên ai cũng lôi bà ra nhưng bà cứ vùng vằng nên cả nhà lại thôi. Bác em đi sớm quá để lại mình bác gái với 2 đứa con còn bé tí, ai nhìn cũng thương cho 3 mẹ con. Bác gái dọn vội mâm cơm ra để bố con, bác cháu ăn cho đỡ đói nhưng em chẳng đói mà cũng chẳng nuốt nổi bát cơm cúng lạnh ngắt nên ra sau nhà chơi.

Nhà bác em là 1 căn nhà ngói bình thường, đằng sau là 1 quả đồi, nó không cao lắm và thoai thoải nhìn rất đẹp, hồi đó ở quê em nhà nào cũng trồng sắn, nhà trồng ít thì chỉ trồng quanh quẩn ở vườn nhà thôi nhưng nhà trồng nhiều thì trồng cả ở trên đồi, có nhà cũng vì sắn mà giầu. Em nhớ ngày bé hay lên trên đó chơi đuổi nhau trốn tìm với mấy đứa trẻ con quanh đấy, rồi đùa nhau làm gẫy cả mấy luống sắn, cứ bị bác chửi suốt.
Em mò mò bước lên, phần là muốn lên xem lại nó như thế nào, phần còn lại là lên đi tiểu, vì ngồi xe mấy tiếng đồng hồ em tức hết bụng, mới đi được có 1 đoạn thì em thấy có 1 người mặc quần đen áo trắng và đội cái mũ cối đang đứng quay lưng lại phía em. Nghĩ bụng là chắc bố nào cũng mò lên đây đái nên em chả quan tâm, nhưng kì lạ là lúc em xả hết nước trong người xong rồi nhìn lên phía trên thì vẫn thấy ông ấy đứng quay mặt vào bụi cây chả biết để làm gì, thấy lạ nên em gọi:

- Chú ơi, chú làm gì đấy

Gọi 2, 3 hồi nhưng chẳng thấy ông ấy trả lời gì cả, tò mò nên em cũng chạy lên xem ông ấy đang nhìn cái gì mà chăm chú thế, nhưng quái lạ là chỗ ông ấy đứng cách em tầm 4, 5 mét thôi nhưng mà em đi mãi vẫn thấy mình còn cách ông ấy 1 đoạn khá xa, đồi thì thoai thoải nên leo được 1 tý là em bở hơi tai rồi. Mệt quá nên em đi xuống, vừa đi vừa nghĩ bụng chắc ông nào say đứng đái xong ngủ luôn trên đấy, xuống gần đến nơi em lại ngó lên trên 1 lần nữa nhưng lần này thì chả thấy ai đứng ở cái bụi cây đấy cả. Lúc đấy thì em cũng chỉ nghĩ là ông ấy lại bỏ đi đâu thôi nên đi vào nhà mà chả để ý gì nữa.

Tối đến, vì là ở quê lại gần đồi núi nên chỗ nhà bác em rất vắng cũng tại 1 phần là nó nằm sâu tít bên trong đường cái, bố em, bác Đại và em quyết định ngủ lại đây vì lo bác gái ở 1 mình sợ không dám ngủ. Thực ra còn có anh họ em là anh Quang - anh gọi bác em là cô và chị dâu ở đấy nhưng nhà anh chị ở tít cuối, với cả vợ anh đang mang bầu anh còn phải trông chị làm sao mà lên trông bác được, dì em cứ gạ em về nhà dì ngủ nhưng em theo bố nên không về.

Ở quê thì tầm 9h là đã yên ắng lắm rồi vì người nhà quê đi ngủ rất sớm. Em còn bé nên được ưu tiên ngủ trong nhà, giường kê cạnh quan tài, bố và bác Đại thì dải chiếu ngủ ngoài sân. Thực ra trong buồng trong còn giường nhưng vì giường đó trước lúc mất bác em đã nằm ở đấy, nên chỉ có bác gái và 2 em ngủ thôi, lúc đầu em cũng muốn chui vào đấy nằm cùng cho đỡ ghê vì bên nhà ngoài để quan tài, nhưng chả ai cho em ngủ mọi người bảo phải kiêng kị cái gì đó em cũng không biết.
Em ngủ cùng bà, bà chắc mệt nên đã ngủ từ trước rồi, em thì cứ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Có lẽ vì lạ nhà, lạ giường, và cũng có lẽ vì sợ, trời mùa hè mà em cứ rét run chắc hơi người chết trong quan tài phả ra nên em thấy lạnh.

Nằm 1 lúc thì cũng thiu thiu ngủ mất. Em cũng không nhớ là mình đã ngủ được bao lâu tự dưng thấy lành lạnh nên tỉnh giấc, lúc đó em nhớ em vẫn chưa tỉnh hẳn và còn đang ngái ngủ, cái giường em nằm thì lại đối diện thẳng ra cổng, mắt vẫn lờ đờ nhìn ra đó để xem trời sáng chưa thì tự dưng thấy có một bóng đen lùi lũi bước từ cổng vào, hôm đó trăng sáng nên em nhìn rất rõ, vào tới gần thì em thấy đó là 1 người phụ nữ, đầu đội nón sùm sụp, kín mít, và trên vai đeo 1 cái bị. Nó không hẳn là bị mà giống như cái làn bằng vải ngày xưa các cụ hay dùng để đi chợ tay dắt theo 1 đứa bé. Lúc đầu em cứ tưởng là trời sáng rồi, vì bên ngoài trăng rất sáng, nên em nghĩ là bà hàng xóm nào sang rủ bác em đi chợ thôi. Nhưng bà ấy vào mà chẳng gọi hay hỏi ai gì cả, cứ lùi lũi đi vào, bà ấy đi rất nhẹ, em có cảm tưởng như là bà ấy đang bay chứ không phải đi. Đến gần cái hiên chỗ bố và bác Đại nằm thì cha mẹ ơi, lúc đó tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ấy đi qua người bố và bác mà họ vẫn không biết gì, vẫn ngáy ngủ đều đều. Rồi bà ấy lại gần cái quan tài và cứ đứng im như vậy. Để em miêu tả vị trí em nằm với vị trí cài quan tài cho các bác dễ hiểu, quan tài kê theo chiều dọc, đuôi quan tài hướng ra cửa, còn cái giường mà em nằm thì phần đầu chĩa vào phần thân của quan tài, cách chừng 0,5m, còn đuôi giường thì chĩa vào phía bức tường. Em nằm ngay ngoài, bà đó chỉ đứng cách em hơn 1m, lúc đó chỉ muốn ngoái cổ lại để gọi bà dậy xem là cái gì nhưng chỉ sợ bà kia biết mình vẫn còn thức thì chết. Em vẫn cố ti hí mắt lên để nhìn thì thấy bà ấy vẫn đứng đó, cố nhìn mặt xem là ai nhưng không tài nào nhìn được vì ánh đèn dầu quá bé, với lại bà ấy đội kiểu nón gì mà che gần hết mặt, còn đứa bé đi cùng thì lạ lắm, em thấy hình như nó không có khuôn mặt, chỉ là 1 khoảng trắng phẳng lì.. Phải khoảng gần một lúc lâu sau thì bà ấy quay người lại và đi ra phía cửa, nhưng lạ 1 điều là lúc vào em đã thấy bà ấy đi từ cổng vào, lúc bà ấy đi ra em cố nhìn ra cổng nhưng chẳng thấy bà ấy đâu, sợ quá, em nằm im rồi ngủ lúc nào không hay.
Đọc thêm..
Chuyện sau đây em định kể có 1 số chi tiết đã nhắc đến trong câu chuyện Chuyển Mộ lần trước, các bác nếu theo dõi chuyện này thì nên đọc qua 1 lần truyện đó trước để cho dễ hiểu và tránh thắc mắc.

Trong phần đầu của Chuyển Mộ thì em có nhắc tới chuyện khu vườn sau nhà em có 1 cái tiểu sành lộ ra ấy. Phát hiện được khoảng hơn 1 tháng đến giờ nhưng nhà em vẫn chưa dám chuyển đi vì theo tục lệ bốc mộ của dân ta thì cứ phải qua đông chí tức là tầm khoảng tháng 10 11 âm lịch thì mới động mồ động mả được. Bắt đầu từ hôm lộ ra cái ngôi mộ ấy thì có nhiều điều lạ lùng và kì bí xảy ra lắm, em thì trước giờ luôn tin là có 1 thế giới tâm linh vô hình vẫn tồn tại xung quanh mình. Chỉ có điều là em chỉ cảm nhận được là có ma xung quanh thậm chí là nhiều lúc cảm giác nó như là đang đứng ở sát mình thôi chứ cũng ko mắt thấy tai nghe được. Mấy lần trước nhà em cũng chuyển vài cái tiểu đi rồi, và lần nào cũng vậy trước khi phát hiện ra và chuyển cho các cụ thì các cụ luôn luôn báo mộng trước cho bố hoặc mẹ em.

Lần này cũng ko ngoại lệ, khoảng hơn 1 tháng trước em cũng đang ở nhà và lúc đó chưa biết là có cái tiểu sành lộ ra nhá. Đêm trước đó em nằm mơ bị 1 đàn rắn trông hình thù quái dị mào xanh mào đỏ lao vào cắn em, lúc đang mơ và lúc vừa tỉnh dạy cũng sợ lắm đấy nhưng nghĩ chỉ là mơ thôi và còn hí hửng bấm bụng làm con lô cơ. Lúc ăn cơm sáng thì nghe bố em kể là đêm qua cũng mơ thấy 1 đàn rắn bò vào trong nhà và leo hẳn lên ban thờ, em cũng ngạc nhiên và kể lại giấc mơ của em. Bố bảo là mơ kiểu vậy là động mồ rồi, mộ ông cha nhà mình hoặc mấy ngôi mộ trong vườn bị động.

Tầm buổi thì em chạy ra vườn chơi và ngó thì thấy 1 cái tiểu nằm sát ngay vệ ao cách mặt đất chừng hơn nửa mét lộ ra khoảng 20 cm. Cái tiểu được 1 gốc táo bó quanh có vẻ rất chắc chắn, nó cũng giống hệt như những cái tiểu mà nhà em đã chuyển những lần trước là ko có nắp đậy, trên mặt tiểu là mấy viên gạch cổ xếp ngang miệng thay cho nắp đậy.


Em ngó nghiêng xung quanh vệ thì ko thấy có cái nào nữa, còn bên trong vườn thì kiểu gì cũng còn gần chục cụ nữa chưa xuất đầu lộ diện thôi. Cái góc vườn này trước vốn là bãi tha ma cũ mà. Nấm này toàn bộ là đất sét vàng chóe, ở dưới ngoài mấy cái tiểu thì còn rất nhiều tấm quan tài ko nắp, bát đĩa cổ, tiền xu, gạch cổ, bát hương vứt la liệt xung quanh. Cứ lần nào tát cạn ao là bố em lại thu dọn mấy thứ đó đem vứt ra sông. 1 lần tát ao thấy nguyên 1 đống xương nằm la liệt ở vệ, đầu tiên tưởng là xương người nhưng hóa ra đó là xương trâu vì nhìn nó to lắm. Bố em cũng lượm hết rồi đem vứt xuống sông. Cũng lạ nhỉ ở đây là bãi tha ma để chôn người sao lại có cả xương trâu ở đây nữa chứ. Thể nào mà lâu nay người ta hay đồn là ở ao nhà em có con ma trâu, mấy bà già trong làng kể là đêm đi qua nhìn vào ao nhà em thấy có con gì cứ bùm bũm quần ở dưới nước, mấy bà lại gần ngó qua tường thì thấy có con trâu đang tắm. Mà nhà em đâu nuôi trâu bò gì đâu, xung quanh lại có tường bao nữa nên nghĩ nó là ma. Mấy người đó kể với bố mẹ em thì bố mẹ em ko tin và còn mắng lại, bố em bảo đó là cá nó quẫy chứ ma tà gì. Tại vì nhà em ở đây bao nhiêu năm rồi có thấy gì đâu, ngoài hiện tượng mấy cụ báo mộng ra thì cũng chả thấy hiện tượng gì quái lạ cả.

Cho đến khoảng hơn 1 tuần trước, chính xác là hôm mùng 4 âm lịch thì phải. Tối đó em xem xong TV và tầm 9h thì đã nên giường nằm ngủ, em vốn là dân chạy tàu nên ngủ nó vô giờ giấc lắm và đặc biệt là em rất tỉnh ngủ, chỉ cần 1 tiếng động nghe lạ lạ là em tỉnh ngay. Các bác có tin là em đang ngủ say trên tàu nhưng chỉ cần ai đó dọi pha đèn ngang qua mắt 1 cái từ ngoài lọt vào là em cũng biết, đó chắc là bản năng nghề nghiệp rồi.

Nhà em 3 tầng bố mẹ em ngủ ở tầng dưới còn em ngủ ở tầng 2 phòng đầu tiên, em có cái thói quen là nằm ngủ thì chân quay hướng ra phía ngoài đường vì mẹ em bảo là nằm ngủ mà đầu hướng ra phía đường lớn là hay bị vong ở ngoài nó câu hồn hoặc dụ mình ra ngoài lắm. Em đang miên man ngủ thì đột nhiên thấy ai đó mặc đồ trắng giống kiểu bộ đồ ở nhà mà mấy ông già bây giờ hay mặc ấy, ông ấy mở cửa ở lan can phía trước phòng rồi chạy nhanh chui vào trong phòng em ngang qua giường mở cửa phòng và lao xuống chỗ cầu thang chạy xuống tầng 1, em nhổm dạy nhìn theo ông đó chưa kịp phản ứng gì thì thấy tiếp 1 người cũng mặc đồ trắng như vậy thoắt đã vụt qua mặt em, em chồm dạy chạy xuống dưới tầng 1 nhìn phòng khách và gầm cầu thang thì ko thấy ai nữa. Em liền chạy ra phía nhà bếp sát bên cạnh vẫn ko thấy ai, lúc này phòng vẫn tối đen chỉ loáng thoáng mờ mờ của cái đèn đồng hồ treo tường dọi vào thôi. Em men theo hành lang đi qua nhà tắm nhưng ko ngó vào mà đi tiếp qua nhà vệ sinh ngay cạnh, vừa ngó đầu vào nhà vệ sinh thì cái ông mặc đồ trắng núp sẵn trong đó tóc tai rũ rượi mặt mũi em ko nhìn rõ nhưng cảm tưởng được người đó rất già và da thì nhăn nheo. Ông ta đứng dạy thò đầu ra ngoài chằm chằm nhìn thẳng vào mặt em, em hãi qúa quay đầu chạy ngược lại phía nhà bếp, lúc ngang qua nhà tắm ghé mắt vào nhìn thì thấy tiếp 1 ông cũng có bộ dạng tương tự đang đứng nép sát cửa nhà tắm nhìn ra ngoài. Em chạy 1 2 bước nữa thì vào nhà bếp và rút lấy con dao phay treo trên tường và chạy thẳng ra nhà tắm chui vào và khua khoắng loạn lên nhưng ko thấy ai ở trong nữa, em tiếp tục quay ra phía nhà vệ sinh bên cạnh vẫn ko thấy ai.

Rồi tự nhiên em nghe thấy tiếng "bộp bụp" 1 cái khá mạnh giống như tiếng cánh cửa va vào nhau vậy. Em hoảng qúa chồm dạy mở mắt ra, hóa ra là mình đang mơ chứ ko phải thật. Ngồi bần thần 1 lúc nhìn cánh cửa ngoài ban công vẫn đóng, cánh cửa vào chỗ cầu thang vẫn đóng. Thật sự là giấc mơ đó sao mà cảm giác nó như thật vậy, ngồi 1 lúc mà tim vẫn đập thình thịch mồ hôi vã ra như tắm, tự nhủ rằng cũng may đó là mơ chứ ko phải thật.

Em ngồi quờ tay lấy cái điện thoại, bật lên xem thì đã gần 11 rưỡi đêm. Cảm thấy buồn tiểu qúa ngáp ngáp vài cái rồi ra mở cửa phòng định đi vào nhà vệ sinh ở ngay cạnh luôn, nghĩ thế nào em lại thôi và đi xuống tầng 1 xem thế nào. Xuống thì chả thấy hiện tượng gì cả, ra nhà vệ sinh và bật đèn lên đái cái rồi ra. Lúc quay lưng đi ra và tắt điện thì cũng có cảm giác hơi rợn rợn người, trong đầu em cứ tưởng tượng ra là trong nhà vệ sinh đang có người đứng ngay sau lưng mình vậy. Thôi kệ đi tiếp lên tầng 2 ngủ tiếp.

Em thì trước giờ trải qua nhiều những việc tâm linh này lắm, từ việc kéo xác chết, đào mộ người chết mới chôn lên để chuyển đi...rồi việc chứng kiến người bị ma hành ngay trước mắt. Nói chung là em tin có ma nhưng mà tuyệt đối là em ko sợ ma vì em nghĩ đơn giản rằng trần sao âm vậy, mình ko làm gì người ta thì người ta sẽ chẳng dám động chạm gì đến mình cả. Chẳng may nó tự nhiên mà động chạm đến mình thì cứ thẳng tay mà quất lại nó thôi.

Như thường lệ lần này cũng vậy, em nghĩ là có điềm báo nên đem chuyện giấc mơ đêm qua và kể cho bố mẹ nghe. Lại 1 sự trùng hợp giống như hơn 1 tháng trước nhưng lần này là mẹ em mơ chứ ko phải bố em. Mẹ kể là đêm qua mẹ mơ thấy có 2 người từ vườn đi vào và mở cửa vào hẳn trong phòng ngủ của mẹ, 2 ông ấy trách mẹ là 2 ông ấy ở đây lâu lắm rồi mà sao ko chuyển ông ấy đi nơi khác. Nói xong thì 2 ông ấy lại đi ra vườn.

Em biết có chuyện lên bàn với bố mẹ là tiện em đang ở nhà thì em với bố đào lên chuyển cho người ta, bố mẹ em ko đồng ý và bảo là đợi hơn 1 tháng nữa đã bây giờ mới có đầu tháng 9 chuyển dễ bị động lắm.

Ừ thì bố mẹ nói vậy thì mình cũng đành phải nghe theo thôi mặc dù rất muốn chuyển luôn vì sợ mấy cụ ấy nổi giận rồi cứ vào nhà quấy như đêm qua thì khổ lắm. Nhưng mà em nghĩ là ở ngoài vườn có mỗi 1 ngôi lộ ra mà sao đêm qua hẳn 2 cụ mò vào nhà mình nhỉ, ở ngoài vườn thì còn nhiều cụ nhưng mấy cụ đó vẫn nằm sâu bên trong thì làm sao mà động được. Em nghi nghi lên 1 lát sau chạy thử ra ngoài đó xem xét, ngó xuống quanh đó thì đúng thật có 1 ngôi nữa cách ngôi mộ đầu tiên khoảng 2m. Ngôi này thậm chí còn có nguy cơ tụt hẳn xuống ao vì nó lộ ra hết hẳn 1 mặt rồi, đất mà sụt tiếp thì dễ tụt xuống ao lắm. Nhưng cũng may đất chỗ này phần lớn là đất sét nên cũng khó sạt, tầm 1 tháng nữa chắc là vẫn ổn.


Update ngày 31 /10

Em ngồi sát vệ ngó xuống thì đột nhiên mảng đất ở chân nó lở ra làm em tụt 1 chân xuống vệ ao ngay sát cái tiểu. Nhấc chân lên thì quần và dép rính đầy bùn, ngó quanh xem có chỗ nào để rửa ko thì chả thấy chỗ nào xoải và thấp để đứng được cả vì bờ ao nhà em bờ bên này ko có xây mà cố tình để cho nó lở ra để thấy cụ nào lộ ra còn chuyển đi. Ngó ra cách đó khoảng 10m thì thấy 1 tấm ván thò ra ngay mép sát mặt nước khoảng 40cm. Ở vườn khu này phải có đến 4 5 tấm thò ra như vậy, những tấm này là khi mà người ta cải mộ lên hốt hết xương cốt rồi vứt luôn tấm ván ở đó. Thường thì có 1 tấm ở dưới và 2 tấm vách 2 bên thôi. Gỗ ngày xưa tốt thật từ đó đến giờ cũng phải 60 70 năm mà vẫn chắc thật, 2 chân đặt lên dậm thoải mái mà ko sao, do chôn lâu ngày dưới đất nên nó bị bào mòn đi và sần sùi hết xung quanh rồi.

Ngày xưa thời các cụ có nhiều gỗ nên toàn làm quan tài bằng gỗ qúy, gỗ chắc. Cải xong các cụ vứt luôn ở đó chứ ko tận dụng như bây giờ. Nhà em ở gần nghĩa địa của làng và đặc biệt là bố thằng Linh làm nghề bốc mộ nữa, nhà nó ở ngay kế nhà em thôi. Bố nó bốc mộ cho người ta xong thường xin luôn cỗ quan tài đem về nhà dùng, gặp nhà dễ tính thì người ta cho luôn còn nhà nào kiệt sỉ thì coi như mua lại khoảng 100k và trừ vào tiền công bốc mộ. Bố nó đem về nhà dùng hoặc có khi lại đem bán cho người khác. Thi thoảng gặp được nhà nào giàu người ta làm quan tài bằng gỗ lim thì vớ bở luôn, gỗ lim chôn lâu ngày dưới nước đổi sang màu đen bóng loáng và nặng chình chịch. Bố nó sưu tầm được 1 đống to phết, gỗ đểu thì đem kè bờ ao để chống sạt lở hoặc làm cửa chuồng lợn, chuồng gà. Nghe các cụ ta bảo cửa chuồng mà làm bằng tấm ván thôi thì rất tốt, gà vịt là cấm có bao giờ mắc bệnh dịch. Còn những tấm gỗ qúy thì ông ấy đâu có sợ hay kiêng nể gì đâu, ông ấy nhờ thợ đóng luôn cho bộ cửa nhà với chiếc giường nằm. Đục đẽo đi quét vec ni sơn BU vào thì đố ai mà biết được đó từng là chiếc quan tài, thỉnh thoảng còn thấy mấy lão thợ mộc còn qua nhà thằng Linh mua gỗ ván về làm cơ. Khéo khi giường chiếu mà nhà các bác đang dùng cũng làm bằng gỗ quan tài ấy chứ.

1 lần em sang nhà cu Linh chơi, lúc đó tầm 7h sáng. Đang ngồi chơi thì thấy bố nó từ ngoài ngõ đang đùn chiếc xe cải tiến 2 bánh ở trên chất 3 tấm ván đẩy vào sân. Ông kêu thằng Linh và em ra phụ ông ấy khiêng vào vườn sau nhà vứt. Ra đến nơi thì nhìn bùn đất màu đen sẫm trên mấy tấm ván còn nguyên, nhìn kĩ thì còn thấy mấy sợi tóc mục rính ở mặt ván nữa. Ông kêu ngoài bãi tha ma mùa khô ko có nước nên ông chỉ gạt qua và mang về ao nhà rồi rửa. Chả biết là mùi gỗ chôn lâu ngày hay mùi bùn, hay là mùi thịt thối mà ngửi nó cứ thum thủm ngai ngái ấy. Đây chắc là gỗ lim rồi, em với thằng Linh 2 thằng thanh niên mà khênh 1 tấm đã thấy oải lắm rồi. Sờ tay vào mặt tấm ván nó cứ nhẫy nhẫy chơn chơn và còn loang loáng như kiểu mỡ rính ở trên mặt nữa cơ. Chả khác gì so với việc ngày xưa khênh xác con Nhung là mấy.

Khênh vứt xuống ao rồi bố con nhà nó cầm nắm dơm ra kì cọ cho sạch bùn đất sau đó lôi lên bờ nhổ hết đinh và đem phơi. Em hỏi ông ấy mấy tấm này định dùng vào việc gì thì ông kêu là có ông thợ mộc ở xã kế bên đặt mua lâu lắm rồi mà bây giờ mới có hàng. Nhìn xung quanh bờ ao nhà nó độc ghép các tấm ván thôi vào để kè thôi, nhìn đầy đủ các màu đen, đỏ, vàng. Thế mà nhà nó vẫn dùng nước ao để sinh hoạt và tắm giặt được, em cũng đến chịu thôi.

Sau khi rửa chân xong thì em lững thững đi vào nhà và khoe cái điều thú vị mà em vừa phát hiện ra kể với bố mẹ. Bố mẹ ậm ừ vài câu cho qua chuyện và vẫn giữ ý kiến là tháng sau mới chuyển đi. Thôi thì cứ theo tục lệ mà làm thôi, các cụ ngoài đó với các cụ nhà mình cũng khác gì nhau đâu. Trước giờ các cụ ở ngoài đó cũng đâu làm hại gì đến gia đình mình đâu. Mà em nhớ là hồi lâu rồi lúc đó em chỉ 6 7 tuổi em có nhớ là hồi đó có 1 đoàn tầm 4 đến 5 người có ra khu nấm mồ này thắp hương, nhìn mấy người đó ăn mặc giống người thành phố lắm. Từ đó đến bây giờ thì ko thấy 1 ai đến nữa. Em nghi 1 số cụ trong đây là họ hàng của mấy người đó lắm. Thời ngày xưa chết đói đầy dãy manh chiếu chả có mà đắp để chôn ấy chứ, mấy cụ ở khu vườn này thấy toàn chôn bằng quan tài làm bằng gỗ tốt rồi bốc hót đầy đủ thế kia thì nhất định là thuộc giới địa chủ quan lớn giàu sang thời bấy giờ rồi.

Đêm hôm đó về nằm ngủ thì em lại tiếp tục gặp 1 giấc mơ hơi quái dị và có vẻ còn sợ hơn giấc mơ đêm hôm trước nữa cơ. Em nằm mơ thấy ngay cạnh chỗ tấm ván thò ra mà em đứng rửa chân lúc chiều ấy, ở mặt ao kế ngay sát tấm ván có xác của 1 bé sơ sinh chết nổi lềnh bềnh ngay trên mặt nước. Em vẫn nhớ rõ là đứa bé mặc 1 bộ đồ sơ sinh màu trắng, chân đi đôi hài bằng vải và đầu nó đội cái mũ vải cũng màu trắng có 2 dây buộc vào cổ. Mặt nó đầu tiên vẫn đỏ oẻn và dường như là nhuốm cả máu ở mặt, mắt nó nhắm tịt vào, mồm nó chụm lại và chu lên. 2 tay nó đặt trước ngực còn chân thị dạng háng ra 2 bên, cái bụng nó to và lồi lồi lên. Nhìn nó giống như người sống và đang nằm ngủ trên mặt nước vậy. Chả hiểu sao em lại tiến đến gần và cầm viên gạch ở chân rồi ném xuống chỗ nó nhưng ko trúng, mặt nó tự nhiên đổi sang màu trắng bệch nhìn đúng kiểu xác chết trôi mà em hay gặp lúc đi tàu luôn. Mắt nó mở ra nhìn thao láo về phía em rồi tự nhiên nó nhổm người dạy và chạy trên mặt nước xong vọt qua tường và mất hút ở khu vườn nhà hàng xóm sát bên cạnh nhà em. Còn sau đó em có mơ linh tinh 1 số thứ nữa nhưng ko nhớ rõ là gì.

1 lát sau thì em tỉnh dạy, vì thường khi mơ ngủ thì tỉnh dạy 1 lúc là sẽ quên ngay. Em sợ ngủ tiếp thì sáng dạy sẽ quên mất nên cố mở mắt ra ngẫm lại những điều vừa trải qua trong giấc mơ thật kĩ, cố lưu nó vào trong trí nhớ của mình. Em nằm ngẫm lại thì cái giấc mơ đó nó cũng liên quan lắm.

Vì cách đây khoảng 5 năm thì cái cô hàng xóm ngay sát nhà em có thai tầm gần 2 tháng ngã ở cầu thang và bị sảy thai ngay tại nhà. Cô ấy bị xuất huyết và cái thai tụt luôn ra ngoài, ông chồng cuống lên liền gọi mẹ em sang. Mẹ em kể là nhìn cái thai toàn máu nó bé tí tẹo chả khác gì con ếch là mấy. Mẹ em đem hốt cái thai bỏ vào cái chậu sắt nhỏ sau đó dùng tấm vải màn lau hết máu vương trên nền nhà và vứt luôn tấm vải màn đó vào trong chậu thau. Vì cái thai nó mới đang trong giai đoạn hình thành nên nó có khác gì cục thịt đâu cơ chứ, chả lẽ lại đem chôn à. Ông chồng đó có hỏi mẹ em và mấy người xung quanh làm gì với cái đó thì mọi người kêu là đem chôn ở đâu hoặc vứt ra sông cũng được. Thấy lão ấy đem cái chậu thau ra vườn có 1 lát thì đã về, mẹ em và mọi người đều nghĩ là lão ta chôn ở sau vườn rồi nên cũng ko hỏi gì thêm nữa.

Lát sau thì có ông bác sĩ ở làng tới với lại nhà em cũng đang bận việc ở nhà nên mẹ về. Nhà em với nhà lão hồi ấy chưa xây tường ở vườn nên mẹ em đi ra vườn để đi tắt về nhà cho nhanh, đi ra vườn mẹ em ngó vào ao nhà em thì thấy cái tấm vải màn đang nổi lềnh bềnh ở gần bờ ao, vẫn còn thấy màu máu đỏ ở cái vải màn nữa. Mẹ em nghi là lão ta vừa đổ cái chậu đó xuống ao nhà em nên mẹ quay lại nhà lão và hỏi, lão gật đầu nhận và kêu là ngại đào hố nên vứt luôn xuống ao nhà em cho nhanh. Mẹ bực lắm nhưng vì nể lang hàng xóm nên cũng chỉ nói vài câu rồi về. Tại vì hồi đó ao em thả toàn cá trê lai với lại cá chim thôi à, cái thai đó dù sao cũng là thịt người, ném xuống đó khác gì cho cá ăn thịt người đâu cơ chứ. Kể từ lúc lão ta ném thì nhà em ko dám câu cá lên để ăn nữa, lúc tát ao cũng ko dám ăn con nào cả cho hàng xóm mỗi nhà 1 2 con còn lại thì bán hết.

Khoảng 2 năm sau thì cô ấy đi xem bói thì mấy thầy đều kêu là vong của đứa bé bị xảy thai vẫn đang quanh quẩn ở trong nhà. Cô ấy còn gọi cả hồn nó lên để nói chuyện nữa, lúc đầu nhập hồn nó ngấm nguẩy giận dỗi và trách bố nó đã ko chôn cất nó tử tế mà đem ném nó xuống ao để cá ăn thịt xác nó. Nhưng thầy bói kêu là vong thằng này cũng hiền, nó ko chọc phá ai cả.

Em nằm tổng kết lại và kết luận rằng đứa bé vừa nằm mơ chính là thằng cu sảy thai năm nào. Vì có 1 sự trùng hợp ở đây là chỗ lão ấy ném cái thai thì đúng gần chỗ em rửa chân lúc chiều và xác đứa bé em vừa nằm mơ xong cũng nổi ngay ở đó. Sáng hôm sau em ra kể với vợ chồng nhà đó thì bà ấy bảo đợt rằm tháng 7 vừa qua có đốt bộ mã quần áo, đôi hài và cả chiếc mũ cho đứa bé. Những thứ bà ấy đốt giống hệt những thứ em tả luôn mới sợ chứ. Chắc lúc chiều hôm đó mình ra đấy nên đêm nó chạy vào đây chêu mình sao. Thằng cu này cũng quậy phết nhỉ, may mà mình vía mạnh ấy. Cỡ vong nó thì ăn thua gì mà đòi hù mình cơ chứ, may là trong mơ tao ném gạch ko trúng mày đấy. Thể bào mà cứ thi thoảng bố mẹ em nằm ngủ trong nhà thường nghe thấy tiếng chạy ngoài vườn và tiếng trẻ con khóc, bố mẹ thì cứ nghĩ là tiếng mèo nó gào đòi đực lẹo nhau ngoài vườn thôi.

update ngày 2/11

Cô ấy xảy thai và lại có thai ngay sau đó vài tháng và sinh ra được 1 bé trai nặng hơn 3 kg bụ bẫm lắm. Người ta chửa đẻ thì thiếu sữa để nuôi con còn cô ấy thì thừa đầy ra, nhiều lần ngồi nghe mấy bà hàng xóm đồn là bà ấy toàn bắt lão chồng mút vợi ra cho nó đỡ cương sữa. V ào 1 buổi chiều thì cô ấy lại bị cương sửa và tức ngực, còn ông kia đi làm ko có nhà. Chắc cô ấy thấy khó chịu hay sao ấy, cô ấy liền ra sau vườn ngồi ở gốc chuối lấy tay vắt vợi sữa ra cho bớt cương. Đàn bà chửa mà, nhiều sữa lắm khéo khi phải vắt ra đến 1 cốc liên xô ngoài đó cũng là.

Nhà cô ấy thì chỉ có 2 vợ chồng sống với nhau thôi nhưng vì đẻ đái cho nên bà mẹ chồng cũng phải về. Mới đẻ cho lên 2 vợ chồng phải kiêng cữ, ông chồng đành phải ra ngủ riêng giường để vợ ngủ cùng mẹ chồng. Trẻ con chúng nó bú liên tục ấy, đêm hôm ấy đang ngủ thì đứa bé đòi ăn, cô ấy lại phải lột áo lên và nằm nghiêng người cho đứa bé bú. Bọn trẻ con đứa nào cũng vậy chúng nó rất khôn nhá, ko biết có phải là bản năng ko mà chúng nó mồm ngậm 1 bên vú rồi nhưng tay thì phải sờ lần vú bên kia thì mới chịu cơ. Đành ra cô ấy phải vén áo để lộ cả 2 vú ra ngoài cho đứa bé vừa bú vừa nghịch.

Đứa bé nằm bú 1 lúc thì nhả ra và ngủ cô ấy cũng ngủ quên từ lúc nào rồi. Cô ấy nằm ngửa lại và vẫn chưa kéo áo xuống, tầm qúa nửa đêm đang ngủ thì cô ấy cảm thấy như có cái gì trườn từ cạp quần lên bụng, thấy đầu vú nhột nhột và đau đau như kiểu có ai đang bú vậy. Vì rõ ràng là cô ấy nằm ngửa và đứa bé thì đang rúc vào nách cô nên tuyệt đối là ko phải đứa bé đang bú rồi. Cô ấy từ từ mở mắt ra và nhìn xuống phía ngực thì hoảng hồn khi thấy 1 con rắn hổ mang to cỡ cổ tay người lớn dài hơn 1m, nó cuộn tròn người trên giường sát cô và thò đầu lên bụng mồm nó đang ngậm chặt lấy đầu vú cô và mút sữa. Cô tái xanh mắt sợ động đậy thì nó cắn nên cứ nằm im và lấy tay hảy hảy vào người bà mẹ chồng đang nằm bên cạnh, bà mẹ chồng tỉnh dạy nhì sang bên cạnh thấy cảnh đó thì cũng im thin thít. 2 mẹ con nằm im ko dám kêu la để mặc cho con rắn nó bú. Bú được 1 lúc thì nó nhả ra nhưng ko chạy đi mà nó thò đầu sang bên cạnh tiếp tục ngậm vào vú còn lại và bú. 1 lúc lâu sau nó mới chịu nhả ra và trườn người bò qua khe cửa sổ và chạy. Lúc nó bò hẳn ra ngoài cửa sổ rồi thì 2 mẹ con mới dám hô lên gọi ông chồng đang nằm nhà ngoài dạy. Ông chồng bật điện sân cầm gạy và đèn bin ra ngoài đuổi theo nó để vụt nhưng ko kịp, nó trườn ra sau vườn rồi chui vào mấy bụi cây rậm và biến mất.

Sáng hôm sau thì mấy bà ấy kể um khắp cả làng, người tin người ngờ. Cái chuyện rắn bò vào nhà thì ở quê ko phải hiếm, thi thoảng dở giời hoặc để vỏ mít, vỏ dứa gần nhà là dễ bị rắn mò vào lắm. Nhưng cái chuyện mà rắn bú sữa người thì nghe có vẻ kì dị thật, và điều đặc biệt và trùng hợp chính là ngày đó là ngày 1 năm trước cô ấy bị xảy thai, nói cách khác thì hôm đó chính là ngày sinh nhật và cũng là ngày giỗ của đứa bé đó.

Còn chuyện về vài cái tiểu hoặc 1 2 bộ xương có ở trong vườn thì đối với làng em nó qúa là bình thường, thậm chí người ta còn chả thèm quan tâm ấy chứ. Gần 10 nhà xung quanh nhà em thì nhà nào mà chẳng có, nhà nào ít thì rính 1 2 ngôi, có nhà em nhiều nhất là hơn chục ngôi. Nhưng mà nhà em toàn là tiểu mấy nhà kia có nhà là bộ xương hoặc là vẫn nằm trong quan tài chưa cải, như vậy việc chuyển đi lách cách lắm. Nói chung là nhà mình vẫn ngon chán.

Ở làng em thì nó có nhiều cái chuyện ma quái và kinh dị lắm, những chuyện em chứng kiến tận mắt cũng ko phải là ít. À gần nhà em có mấy cái đền và miếu nho nhỏ linh thiêng lắm. Ngoài cái miếu thờ ông ăn trộm bị chặt đầu chôn ở vệ sông mà em có nhắc đến trong Chuyển Mộ thì còn mấy cái còn lại cũng linh và giai thoại của nó cũng rất huyền bí.

Ở bên phải nhà em cách 200m ngay phía trước cửa nhà có 1 cái bãi tha ma tập trung của làng to lắm, nó phải rộng đến 7 8 mẫu ấy và chắc phải đến hàng vạn ngôi mộ được chôn ở đó rồi. Ngày bé tầm năm hơn 10 tuổi bọn trẻ con chúng em hay thả trâu bò và cắt cỏ, nghịch ngợm ở trong bãi tha ma này lắm. 1 hôm em với thằng Linh mang bao với liềm và rủ nhau ra cuối bãi tha ma để cắt cỏ, vì cỏ ngoài đồng người ta cắt hết và trâu bò ăn rồi nên ít lắm. Trong bãi tha ma những chỗ như này trâu bò ko vào được và mọi người cũng ít cắt nên cỏ tốt lắm chỉ cần cắt 1 lúc là đầy bao.

Bãi tha ma ở quê nó ko quy hoạch xếp hàng lối được như ở tp đâu, mộ to mộ nhỏ chen lấn với nhau tùm lum. Cứ cách 1 đoạn lại có 1 vài cái hố, những cái hố này là do người ta đào mộ lên để cải chuyển xương đi nơi khác chôn nhưng lại ko lấp đất đầy lại như cũ. Những cái hũng như vậy thì bẩn lắm, quần áo của người lúc chết mặc, chén bát, thậm chí có cả những tấm lưới nilon dùng để lọc xương vứt tràn lan ra. Những chỗ này cỏ nước mọc cũng tốt lắm nhưng ít ai dám lội xuống cắt, chỉ cho trâu nó xuống gặm thôi.

Em với thằng Linh tìm ra những chỗ đất trũng nhưng bằng phẳng, nơi này là nơi có những ngôi mộ chôn lâu đời rồi hoặc những ngôi mộ vô chủ chưa được xây lên chỉ có 1 chỏm đất bé tẹo tròn tròn nhô lên thôi. Ở đây đất trũng cỏ tốt lắm, cứ ra ven ven sát chân mấy ngôi mộ mà cắt. Thằng Linh nó cắt nhanh lắm tí chút đã gần đầy 1 bao em cắt chậm nên mới được có già nửa bao thôi. Ngó ra xa 1 chút thấy có 1 nấm mộ bé tẹo teo chỉ nhỉnh hơn cái mâm 1 chút, xung quanh cỏ mọc xanh và non lắm nhưng mà chỗ đó trũng nhất nên phải lội ngập gần đến đầu gối nước. Em liều mình cầm liềm lội ra cắt cho nhanh để còn về cùng thằng Linh, em cắt từ ngoài vào và đến gần cái mom đất để cắt. Vào đến sát cái nấm thì ngửi thấy 1 mùi tanh tanh giống mùi thịt lợn ôi để mấy ngày và có cả mùi hắc hắc giống mùi thuốc tây vậy, em nghĩ là mùi bùn ở thau ma nên ngửi nó vậy thôi. Em cúi người tay trái dạch 1 đường và nắm lấy phần ngọn đám cỏ, tay phải dùng lưỡi liềm lia 1 đường hướng từ ngoài vào sát chân cái mom đất và cắt. Lúc cái liềm vòng vào thì rõ là ngọt và nhẹ nhưng lúc dựt ra thì thấy sao nặng qúa. Cỏ ở đây là cỏ nước nên tốt và dài lắm các bác ạ, em nghĩ là liềm bị dắt hoặc cắt vào cây củi nên cố dựt thật mạnh ra. Vừa dựt khỏi liềm ra thì em thấy 1 cái gì đó trắng bị lưỡi liềm dựt ra, nó bắn vào bụng em rồi dơi xuống ngay chân em. Nhìn xuống dưới xem là cái gì thì hóa ra đó là 1 tảng thịt mỡ sống to như bàn tay, nó trắng hếu và bùng nhùng. Em thì nghĩ đó là thịt mà người ta cúng ở mộ rồi vứt luôn ở đó ko đem về, nhưng mà cái mỏm đất con con này chẳng lẽ là mộ thật sao. Trên mặt đâu có thấy chân hương cắm đâu, mà đây lại là thịt sống nữa chứ, có ai cúng bằng thịt mỡ tinh và thịt sống bao giờ đâu. Em nghi nghi và tò mò nên dùng lưỡi liềm lật ngược nó lên để xem phần dưới nó màu gì. Lúc lật ngược lên thì phần mặt dưới nó là da và màu vàng vàng trắng trắng lẫn cả lông trông giống hệt da người vậy.

Em vừa nhìn thấy và nghĩ nó là da người và tảng thịt là của người chết thòi ra khỏi mộ nên sợ qúa vứt luôn cái liềm khỏi tay và quay đầu chạy, vừa chạy vừa nhìn thằng Linh và hét:

-Linh ơi có thịt người ở mộ...Linh ơi có thịt người ở mộ...

Thằng Linh thấy em chạy ác qúa nên nó cũng hoảng và chạy theo em, 2 thằng bỏ cả liềm cả cỏ ở đó và phi 1 mạch về nhà thằng Linh. Về đến nhà bố thằng Linh thấy 2 thằng như vậy liền hỏi:

- Chúng mày bị ma đuổi hay sao ấy hả?

Thằng Linh ko nói gì và nhìn em vì nó có biết gì đâu mà nói, thấy em sợ thì nó cũng sợ thôi. Em liền kể lại chuyện thấy tảng thịt ở bãi tha ma cho bố nó nghe. Vừa nghe xong ông cười khằng khặc nói:

- Đúng là thịt người đấy, đống thịt đó giờ vẫn chưa tiêu được cơ à, mấy tháng trước tao bốc phải ngôi mộ kết phải róc thịt ra. Nên tao đem đống thịt ra chỗ chúng mày cắt cỏ và đào đất chôn luôn tại đó. Thế nào mà nó lại lòi hẳn ra cơ à. Ông ấy bị người ta tiêm nhiều thuốc chống thối với ướp nhiều quá nên mấy năm mà nó vẫn chưa tiếu được. Thịt đó chắc chó mèo nó cũng chả thèm gặm.

Thằng Linh nghe xong thì có vẻ nó bớt sợ hơn vì nghề gia truyền nhà nó rồi mà còn em thì ngược lại, cái tảng thịt đó nó còn bắn hẳn vào người em nữa cơ mà. Thật sự là từ bé đến giờ mình mới sợ đến như vậy. Lát sau thì bố thằng Linh mang xe ra bãi tha ma chở 2 bao cỏ và cầm liềm về. Còn em phải đến vài tháng sau ko dám chăn bò và nghịch ngợm ở bãi tha ma nữa.

[Bonus] Kí sự chuyển mộ

Chuyện sau đây em định kể có 1 số chi tiết đã nhắc đến trong câu chuyện Chuyển Mộ lần trước, các bác nếu theo dõi chuyện này thì nên đọc qua 1 lần truyện đó trước để cho dễ hiểu và tránh thắc mắc.

Trong phần đầu của Chuyển Mộ thì em có nhắc tới chuyện khu vườn sau nhà em có 1 cái tiểu sành lộ ra ấy. Phát hiện được khoảng hơn 1 tháng đến giờ nhưng nhà em vẫn chưa dám chuyển đi vì theo tục lệ bốc mộ của dân ta thì cứ phải qua đông chí tức là tầm khoảng tháng 10 11 âm lịch thì mới động mồ động mả được. Bắt đầu từ hôm lộ ra cái ngôi mộ ấy thì có nhiều điều lạ lùng và kì bí xảy ra lắm, em thì trước giờ luôn tin là có 1 thế giới tâm linh vô hình vẫn tồn tại xung quanh mình. Chỉ có điều là em chỉ cảm nhận được là có ma xung quanh thậm chí là nhiều lúc cảm giác nó như là đang đứng ở sát mình thôi chứ cũng ko mắt thấy tai nghe được. Mấy lần trước nhà em cũng chuyển vài cái tiểu đi rồi, và lần nào cũng vậy trước khi phát hiện ra và chuyển cho các cụ thì các cụ luôn luôn báo mộng trước cho bố hoặc mẹ em.

Lần này cũng ko ngoại lệ, khoảng hơn 1 tháng trước em cũng đang ở nhà và lúc đó chưa biết là có cái tiểu sành lộ ra nhá. Đêm trước đó em nằm mơ bị 1 đàn rắn trông hình thù quái dị mào xanh mào đỏ lao vào cắn em, lúc đang mơ và lúc vừa tỉnh dạy cũng sợ lắm đấy nhưng nghĩ chỉ là mơ thôi và còn hí hửng bấm bụng làm con lô cơ. Lúc ăn cơm sáng thì nghe bố em kể là đêm qua cũng mơ thấy 1 đàn rắn bò vào trong nhà và leo hẳn lên ban thờ, em cũng ngạc nhiên và kể lại giấc mơ của em. Bố bảo là mơ kiểu vậy là động mồ rồi, mộ ông cha nhà mình hoặc mấy ngôi mộ trong vườn bị động.

Tầm buổi thì em chạy ra vườn chơi và ngó thì thấy 1 cái tiểu nằm sát ngay vệ ao cách mặt đất chừng hơn nửa mét lộ ra khoảng 20 cm. Cái tiểu được 1 gốc táo bó quanh có vẻ rất chắc chắn, nó cũng giống hệt như những cái tiểu mà nhà em đã chuyển những lần trước là ko có nắp đậy, trên mặt tiểu là mấy viên gạch cổ xếp ngang miệng thay cho nắp đậy.


Em ngó nghiêng xung quanh vệ thì ko thấy có cái nào nữa, còn bên trong vườn thì kiểu gì cũng còn gần chục cụ nữa chưa xuất đầu lộ diện thôi. Cái góc vườn này trước vốn là bãi tha ma cũ mà. Nấm này toàn bộ là đất sét vàng chóe, ở dưới ngoài mấy cái tiểu thì còn rất nhiều tấm quan tài ko nắp, bát đĩa cổ, tiền xu, gạch cổ, bát hương vứt la liệt xung quanh. Cứ lần nào tát cạn ao là bố em lại thu dọn mấy thứ đó đem vứt ra sông. 1 lần tát ao thấy nguyên 1 đống xương nằm la liệt ở vệ, đầu tiên tưởng là xương người nhưng hóa ra đó là xương trâu vì nhìn nó to lắm. Bố em cũng lượm hết rồi đem vứt xuống sông. Cũng lạ nhỉ ở đây là bãi tha ma để chôn người sao lại có cả xương trâu ở đây nữa chứ. Thể nào mà lâu nay người ta hay đồn là ở ao nhà em có con ma trâu, mấy bà già trong làng kể là đêm đi qua nhìn vào ao nhà em thấy có con gì cứ bùm bũm quần ở dưới nước, mấy bà lại gần ngó qua tường thì thấy có con trâu đang tắm. Mà nhà em đâu nuôi trâu bò gì đâu, xung quanh lại có tường bao nữa nên nghĩ nó là ma. Mấy người đó kể với bố mẹ em thì bố mẹ em ko tin và còn mắng lại, bố em bảo đó là cá nó quẫy chứ ma tà gì. Tại vì nhà em ở đây bao nhiêu năm rồi có thấy gì đâu, ngoài hiện tượng mấy cụ báo mộng ra thì cũng chả thấy hiện tượng gì quái lạ cả.

Cho đến khoảng hơn 1 tuần trước, chính xác là hôm mùng 4 âm lịch thì phải. Tối đó em xem xong TV và tầm 9h thì đã nên giường nằm ngủ, em vốn là dân chạy tàu nên ngủ nó vô giờ giấc lắm và đặc biệt là em rất tỉnh ngủ, chỉ cần 1 tiếng động nghe lạ lạ là em tỉnh ngay. Các bác có tin là em đang ngủ say trên tàu nhưng chỉ cần ai đó dọi pha đèn ngang qua mắt 1 cái từ ngoài lọt vào là em cũng biết, đó chắc là bản năng nghề nghiệp rồi.

Nhà em 3 tầng bố mẹ em ngủ ở tầng dưới còn em ngủ ở tầng 2 phòng đầu tiên, em có cái thói quen là nằm ngủ thì chân quay hướng ra phía ngoài đường vì mẹ em bảo là nằm ngủ mà đầu hướng ra phía đường lớn là hay bị vong ở ngoài nó câu hồn hoặc dụ mình ra ngoài lắm. Em đang miên man ngủ thì đột nhiên thấy ai đó mặc đồ trắng giống kiểu bộ đồ ở nhà mà mấy ông già bây giờ hay mặc ấy, ông ấy mở cửa ở lan can phía trước phòng rồi chạy nhanh chui vào trong phòng em ngang qua giường mở cửa phòng và lao xuống chỗ cầu thang chạy xuống tầng 1, em nhổm dạy nhìn theo ông đó chưa kịp phản ứng gì thì thấy tiếp 1 người cũng mặc đồ trắng như vậy thoắt đã vụt qua mặt em, em chồm dạy chạy xuống dưới tầng 1 nhìn phòng khách và gầm cầu thang thì ko thấy ai nữa. Em liền chạy ra phía nhà bếp sát bên cạnh vẫn ko thấy ai, lúc này phòng vẫn tối đen chỉ loáng thoáng mờ mờ của cái đèn đồng hồ treo tường dọi vào thôi. Em men theo hành lang đi qua nhà tắm nhưng ko ngó vào mà đi tiếp qua nhà vệ sinh ngay cạnh, vừa ngó đầu vào nhà vệ sinh thì cái ông mặc đồ trắng núp sẵn trong đó tóc tai rũ rượi mặt mũi em ko nhìn rõ nhưng cảm tưởng được người đó rất già và da thì nhăn nheo. Ông ta đứng dạy thò đầu ra ngoài chằm chằm nhìn thẳng vào mặt em, em hãi qúa quay đầu chạy ngược lại phía nhà bếp, lúc ngang qua nhà tắm ghé mắt vào nhìn thì thấy tiếp 1 ông cũng có bộ dạng tương tự đang đứng nép sát cửa nhà tắm nhìn ra ngoài. Em chạy 1 2 bước nữa thì vào nhà bếp và rút lấy con dao phay treo trên tường và chạy thẳng ra nhà tắm chui vào và khua khoắng loạn lên nhưng ko thấy ai ở trong nữa, em tiếp tục quay ra phía nhà vệ sinh bên cạnh vẫn ko thấy ai.

Rồi tự nhiên em nghe thấy tiếng "bộp bụp" 1 cái khá mạnh giống như tiếng cánh cửa va vào nhau vậy. Em hoảng qúa chồm dạy mở mắt ra, hóa ra là mình đang mơ chứ ko phải thật. Ngồi bần thần 1 lúc nhìn cánh cửa ngoài ban công vẫn đóng, cánh cửa vào chỗ cầu thang vẫn đóng. Thật sự là giấc mơ đó sao mà cảm giác nó như thật vậy, ngồi 1 lúc mà tim vẫn đập thình thịch mồ hôi vã ra như tắm, tự nhủ rằng cũng may đó là mơ chứ ko phải thật.

Em ngồi quờ tay lấy cái điện thoại, bật lên xem thì đã gần 11 rưỡi đêm. Cảm thấy buồn tiểu qúa ngáp ngáp vài cái rồi ra mở cửa phòng định đi vào nhà vệ sinh ở ngay cạnh luôn, nghĩ thế nào em lại thôi và đi xuống tầng 1 xem thế nào. Xuống thì chả thấy hiện tượng gì cả, ra nhà vệ sinh và bật đèn lên đái cái rồi ra. Lúc quay lưng đi ra và tắt điện thì cũng có cảm giác hơi rợn rợn người, trong đầu em cứ tưởng tượng ra là trong nhà vệ sinh đang có người đứng ngay sau lưng mình vậy. Thôi kệ đi tiếp lên tầng 2 ngủ tiếp.

Em thì trước giờ trải qua nhiều những việc tâm linh này lắm, từ việc kéo xác chết, đào mộ người chết mới chôn lên để chuyển đi...rồi việc chứng kiến người bị ma hành ngay trước mắt. Nói chung là em tin có ma nhưng mà tuyệt đối là em ko sợ ma vì em nghĩ đơn giản rằng trần sao âm vậy, mình ko làm gì người ta thì người ta sẽ chẳng dám động chạm gì đến mình cả. Chẳng may nó tự nhiên mà động chạm đến mình thì cứ thẳng tay mà quất lại nó thôi.

Như thường lệ lần này cũng vậy, em nghĩ là có điềm báo nên đem chuyện giấc mơ đêm qua và kể cho bố mẹ nghe. Lại 1 sự trùng hợp giống như hơn 1 tháng trước nhưng lần này là mẹ em mơ chứ ko phải bố em. Mẹ kể là đêm qua mẹ mơ thấy có 2 người từ vườn đi vào và mở cửa vào hẳn trong phòng ngủ của mẹ, 2 ông ấy trách mẹ là 2 ông ấy ở đây lâu lắm rồi mà sao ko chuyển ông ấy đi nơi khác. Nói xong thì 2 ông ấy lại đi ra vườn.

Em biết có chuyện lên bàn với bố mẹ là tiện em đang ở nhà thì em với bố đào lên chuyển cho người ta, bố mẹ em ko đồng ý và bảo là đợi hơn 1 tháng nữa đã bây giờ mới có đầu tháng 9 chuyển dễ bị động lắm.

Ừ thì bố mẹ nói vậy thì mình cũng đành phải nghe theo thôi mặc dù rất muốn chuyển luôn vì sợ mấy cụ ấy nổi giận rồi cứ vào nhà quấy như đêm qua thì khổ lắm. Nhưng mà em nghĩ là ở ngoài vườn có mỗi 1 ngôi lộ ra mà sao đêm qua hẳn 2 cụ mò vào nhà mình nhỉ, ở ngoài vườn thì còn nhiều cụ nhưng mấy cụ đó vẫn nằm sâu bên trong thì làm sao mà động được. Em nghi nghi lên 1 lát sau chạy thử ra ngoài đó xem xét, ngó xuống quanh đó thì đúng thật có 1 ngôi nữa cách ngôi mộ đầu tiên khoảng 2m. Ngôi này thậm chí còn có nguy cơ tụt hẳn xuống ao vì nó lộ ra hết hẳn 1 mặt rồi, đất mà sụt tiếp thì dễ tụt xuống ao lắm. Nhưng cũng may đất chỗ này phần lớn là đất sét nên cũng khó sạt, tầm 1 tháng nữa chắc là vẫn ổn.


Update ngày 31 /10

Em ngồi sát vệ ngó xuống thì đột nhiên mảng đất ở chân nó lở ra làm em tụt 1 chân xuống vệ ao ngay sát cái tiểu. Nhấc chân lên thì quần và dép rính đầy bùn, ngó quanh xem có chỗ nào để rửa ko thì chả thấy chỗ nào xoải và thấp để đứng được cả vì bờ ao nhà em bờ bên này ko có xây mà cố tình để cho nó lở ra để thấy cụ nào lộ ra còn chuyển đi. Ngó ra cách đó khoảng 10m thì thấy 1 tấm ván thò ra ngay mép sát mặt nước khoảng 40cm. Ở vườn khu này phải có đến 4 5 tấm thò ra như vậy, những tấm này là khi mà người ta cải mộ lên hốt hết xương cốt rồi vứt luôn tấm ván ở đó. Thường thì có 1 tấm ở dưới và 2 tấm vách 2 bên thôi. Gỗ ngày xưa tốt thật từ đó đến giờ cũng phải 60 70 năm mà vẫn chắc thật, 2 chân đặt lên dậm thoải mái mà ko sao, do chôn lâu ngày dưới đất nên nó bị bào mòn đi và sần sùi hết xung quanh rồi.

Ngày xưa thời các cụ có nhiều gỗ nên toàn làm quan tài bằng gỗ qúy, gỗ chắc. Cải xong các cụ vứt luôn ở đó chứ ko tận dụng như bây giờ. Nhà em ở gần nghĩa địa của làng và đặc biệt là bố thằng Linh làm nghề bốc mộ nữa, nhà nó ở ngay kế nhà em thôi. Bố nó bốc mộ cho người ta xong thường xin luôn cỗ quan tài đem về nhà dùng, gặp nhà dễ tính thì người ta cho luôn còn nhà nào kiệt sỉ thì coi như mua lại khoảng 100k và trừ vào tiền công bốc mộ. Bố nó đem về nhà dùng hoặc có khi lại đem bán cho người khác. Thi thoảng gặp được nhà nào giàu người ta làm quan tài bằng gỗ lim thì vớ bở luôn, gỗ lim chôn lâu ngày dưới nước đổi sang màu đen bóng loáng và nặng chình chịch. Bố nó sưu tầm được 1 đống to phết, gỗ đểu thì đem kè bờ ao để chống sạt lở hoặc làm cửa chuồng lợn, chuồng gà. Nghe các cụ ta bảo cửa chuồng mà làm bằng tấm ván thôi thì rất tốt, gà vịt là cấm có bao giờ mắc bệnh dịch. Còn những tấm gỗ qúy thì ông ấy đâu có sợ hay kiêng nể gì đâu, ông ấy nhờ thợ đóng luôn cho bộ cửa nhà với chiếc giường nằm. Đục đẽo đi quét vec ni sơn BU vào thì đố ai mà biết được đó từng là chiếc quan tài, thỉnh thoảng còn thấy mấy lão thợ mộc còn qua nhà thằng Linh mua gỗ ván về làm cơ. Khéo khi giường chiếu mà nhà các bác đang dùng cũng làm bằng gỗ quan tài ấy chứ.

1 lần em sang nhà cu Linh chơi, lúc đó tầm 7h sáng. Đang ngồi chơi thì thấy bố nó từ ngoài ngõ đang đùn chiếc xe cải tiến 2 bánh ở trên chất 3 tấm ván đẩy vào sân. Ông kêu thằng Linh và em ra phụ ông ấy khiêng vào vườn sau nhà vứt. Ra đến nơi thì nhìn bùn đất màu đen sẫm trên mấy tấm ván còn nguyên, nhìn kĩ thì còn thấy mấy sợi tóc mục rính ở mặt ván nữa. Ông kêu ngoài bãi tha ma mùa khô ko có nước nên ông chỉ gạt qua và mang về ao nhà rồi rửa. Chả biết là mùi gỗ chôn lâu ngày hay mùi bùn, hay là mùi thịt thối mà ngửi nó cứ thum thủm ngai ngái ấy. Đây chắc là gỗ lim rồi, em với thằng Linh 2 thằng thanh niên mà khênh 1 tấm đã thấy oải lắm rồi. Sờ tay vào mặt tấm ván nó cứ nhẫy nhẫy chơn chơn và còn loang loáng như kiểu mỡ rính ở trên mặt nữa cơ. Chả khác gì so với việc ngày xưa khênh xác con Nhung là mấy.

Khênh vứt xuống ao rồi bố con nhà nó cầm nắm dơm ra kì cọ cho sạch bùn đất sau đó lôi lên bờ nhổ hết đinh và đem phơi. Em hỏi ông ấy mấy tấm này định dùng vào việc gì thì ông kêu là có ông thợ mộc ở xã kế bên đặt mua lâu lắm rồi mà bây giờ mới có hàng. Nhìn xung quanh bờ ao nhà nó độc ghép các tấm ván thôi vào để kè thôi, nhìn đầy đủ các màu đen, đỏ, vàng. Thế mà nhà nó vẫn dùng nước ao để sinh hoạt và tắm giặt được, em cũng đến chịu thôi.

Sau khi rửa chân xong thì em lững thững đi vào nhà và khoe cái điều thú vị mà em vừa phát hiện ra kể với bố mẹ. Bố mẹ ậm ừ vài câu cho qua chuyện và vẫn giữ ý kiến là tháng sau mới chuyển đi. Thôi thì cứ theo tục lệ mà làm thôi, các cụ ngoài đó với các cụ nhà mình cũng khác gì nhau đâu. Trước giờ các cụ ở ngoài đó cũng đâu làm hại gì đến gia đình mình đâu. Mà em nhớ là hồi lâu rồi lúc đó em chỉ 6 7 tuổi em có nhớ là hồi đó có 1 đoàn tầm 4 đến 5 người có ra khu nấm mồ này thắp hương, nhìn mấy người đó ăn mặc giống người thành phố lắm. Từ đó đến bây giờ thì ko thấy 1 ai đến nữa. Em nghi 1 số cụ trong đây là họ hàng của mấy người đó lắm. Thời ngày xưa chết đói đầy dãy manh chiếu chả có mà đắp để chôn ấy chứ, mấy cụ ở khu vườn này thấy toàn chôn bằng quan tài làm bằng gỗ tốt rồi bốc hót đầy đủ thế kia thì nhất định là thuộc giới địa chủ quan lớn giàu sang thời bấy giờ rồi.

Đêm hôm đó về nằm ngủ thì em lại tiếp tục gặp 1 giấc mơ hơi quái dị và có vẻ còn sợ hơn giấc mơ đêm hôm trước nữa cơ. Em nằm mơ thấy ngay cạnh chỗ tấm ván thò ra mà em đứng rửa chân lúc chiều ấy, ở mặt ao kế ngay sát tấm ván có xác của 1 bé sơ sinh chết nổi lềnh bềnh ngay trên mặt nước. Em vẫn nhớ rõ là đứa bé mặc 1 bộ đồ sơ sinh màu trắng, chân đi đôi hài bằng vải và đầu nó đội cái mũ vải cũng màu trắng có 2 dây buộc vào cổ. Mặt nó đầu tiên vẫn đỏ oẻn và dường như là nhuốm cả máu ở mặt, mắt nó nhắm tịt vào, mồm nó chụm lại và chu lên. 2 tay nó đặt trước ngực còn chân thị dạng háng ra 2 bên, cái bụng nó to và lồi lồi lên. Nhìn nó giống như người sống và đang nằm ngủ trên mặt nước vậy. Chả hiểu sao em lại tiến đến gần và cầm viên gạch ở chân rồi ném xuống chỗ nó nhưng ko trúng, mặt nó tự nhiên đổi sang màu trắng bệch nhìn đúng kiểu xác chết trôi mà em hay gặp lúc đi tàu luôn. Mắt nó mở ra nhìn thao láo về phía em rồi tự nhiên nó nhổm người dạy và chạy trên mặt nước xong vọt qua tường và mất hút ở khu vườn nhà hàng xóm sát bên cạnh nhà em. Còn sau đó em có mơ linh tinh 1 số thứ nữa nhưng ko nhớ rõ là gì.

1 lát sau thì em tỉnh dạy, vì thường khi mơ ngủ thì tỉnh dạy 1 lúc là sẽ quên ngay. Em sợ ngủ tiếp thì sáng dạy sẽ quên mất nên cố mở mắt ra ngẫm lại những điều vừa trải qua trong giấc mơ thật kĩ, cố lưu nó vào trong trí nhớ của mình. Em nằm ngẫm lại thì cái giấc mơ đó nó cũng liên quan lắm.

Vì cách đây khoảng 5 năm thì cái cô hàng xóm ngay sát nhà em có thai tầm gần 2 tháng ngã ở cầu thang và bị sảy thai ngay tại nhà. Cô ấy bị xuất huyết và cái thai tụt luôn ra ngoài, ông chồng cuống lên liền gọi mẹ em sang. Mẹ em kể là nhìn cái thai toàn máu nó bé tí tẹo chả khác gì con ếch là mấy. Mẹ em đem hốt cái thai bỏ vào cái chậu sắt nhỏ sau đó dùng tấm vải màn lau hết máu vương trên nền nhà và vứt luôn tấm vải màn đó vào trong chậu thau. Vì cái thai nó mới đang trong giai đoạn hình thành nên nó có khác gì cục thịt đâu cơ chứ, chả lẽ lại đem chôn à. Ông chồng đó có hỏi mẹ em và mấy người xung quanh làm gì với cái đó thì mọi người kêu là đem chôn ở đâu hoặc vứt ra sông cũng được. Thấy lão ấy đem cái chậu thau ra vườn có 1 lát thì đã về, mẹ em và mọi người đều nghĩ là lão ta chôn ở sau vườn rồi nên cũng ko hỏi gì thêm nữa.

Lát sau thì có ông bác sĩ ở làng tới với lại nhà em cũng đang bận việc ở nhà nên mẹ về. Nhà em với nhà lão hồi ấy chưa xây tường ở vườn nên mẹ em đi ra vườn để đi tắt về nhà cho nhanh, đi ra vườn mẹ em ngó vào ao nhà em thì thấy cái tấm vải màn đang nổi lềnh bềnh ở gần bờ ao, vẫn còn thấy màu máu đỏ ở cái vải màn nữa. Mẹ em nghi là lão ta vừa đổ cái chậu đó xuống ao nhà em nên mẹ quay lại nhà lão và hỏi, lão gật đầu nhận và kêu là ngại đào hố nên vứt luôn xuống ao nhà em cho nhanh. Mẹ bực lắm nhưng vì nể lang hàng xóm nên cũng chỉ nói vài câu rồi về. Tại vì hồi đó ao em thả toàn cá trê lai với lại cá chim thôi à, cái thai đó dù sao cũng là thịt người, ném xuống đó khác gì cho cá ăn thịt người đâu cơ chứ. Kể từ lúc lão ta ném thì nhà em ko dám câu cá lên để ăn nữa, lúc tát ao cũng ko dám ăn con nào cả cho hàng xóm mỗi nhà 1 2 con còn lại thì bán hết.

Khoảng 2 năm sau thì cô ấy đi xem bói thì mấy thầy đều kêu là vong của đứa bé bị xảy thai vẫn đang quanh quẩn ở trong nhà. Cô ấy còn gọi cả hồn nó lên để nói chuyện nữa, lúc đầu nhập hồn nó ngấm nguẩy giận dỗi và trách bố nó đã ko chôn cất nó tử tế mà đem ném nó xuống ao để cá ăn thịt xác nó. Nhưng thầy bói kêu là vong thằng này cũng hiền, nó ko chọc phá ai cả.

Em nằm tổng kết lại và kết luận rằng đứa bé vừa nằm mơ chính là thằng cu sảy thai năm nào. Vì có 1 sự trùng hợp ở đây là chỗ lão ấy ném cái thai thì đúng gần chỗ em rửa chân lúc chiều và xác đứa bé em vừa nằm mơ xong cũng nổi ngay ở đó. Sáng hôm sau em ra kể với vợ chồng nhà đó thì bà ấy bảo đợt rằm tháng 7 vừa qua có đốt bộ mã quần áo, đôi hài và cả chiếc mũ cho đứa bé. Những thứ bà ấy đốt giống hệt những thứ em tả luôn mới sợ chứ. Chắc lúc chiều hôm đó mình ra đấy nên đêm nó chạy vào đây chêu mình sao. Thằng cu này cũng quậy phết nhỉ, may mà mình vía mạnh ấy. Cỡ vong nó thì ăn thua gì mà đòi hù mình cơ chứ, may là trong mơ tao ném gạch ko trúng mày đấy. Thể bào mà cứ thi thoảng bố mẹ em nằm ngủ trong nhà thường nghe thấy tiếng chạy ngoài vườn và tiếng trẻ con khóc, bố mẹ thì cứ nghĩ là tiếng mèo nó gào đòi đực lẹo nhau ngoài vườn thôi.

update ngày 2/11

Cô ấy xảy thai và lại có thai ngay sau đó vài tháng và sinh ra được 1 bé trai nặng hơn 3 kg bụ bẫm lắm. Người ta chửa đẻ thì thiếu sữa để nuôi con còn cô ấy thì thừa đầy ra, nhiều lần ngồi nghe mấy bà hàng xóm đồn là bà ấy toàn bắt lão chồng mút vợi ra cho nó đỡ cương sữa. V ào 1 buổi chiều thì cô ấy lại bị cương sửa và tức ngực, còn ông kia đi làm ko có nhà. Chắc cô ấy thấy khó chịu hay sao ấy, cô ấy liền ra sau vườn ngồi ở gốc chuối lấy tay vắt vợi sữa ra cho bớt cương. Đàn bà chửa mà, nhiều sữa lắm khéo khi phải vắt ra đến 1 cốc liên xô ngoài đó cũng là.

Nhà cô ấy thì chỉ có 2 vợ chồng sống với nhau thôi nhưng vì đẻ đái cho nên bà mẹ chồng cũng phải về. Mới đẻ cho lên 2 vợ chồng phải kiêng cữ, ông chồng đành phải ra ngủ riêng giường để vợ ngủ cùng mẹ chồng. Trẻ con chúng nó bú liên tục ấy, đêm hôm ấy đang ngủ thì đứa bé đòi ăn, cô ấy lại phải lột áo lên và nằm nghiêng người cho đứa bé bú. Bọn trẻ con đứa nào cũng vậy chúng nó rất khôn nhá, ko biết có phải là bản năng ko mà chúng nó mồm ngậm 1 bên vú rồi nhưng tay thì phải sờ lần vú bên kia thì mới chịu cơ. Đành ra cô ấy phải vén áo để lộ cả 2 vú ra ngoài cho đứa bé vừa bú vừa nghịch.

Đứa bé nằm bú 1 lúc thì nhả ra và ngủ cô ấy cũng ngủ quên từ lúc nào rồi. Cô ấy nằm ngửa lại và vẫn chưa kéo áo xuống, tầm qúa nửa đêm đang ngủ thì cô ấy cảm thấy như có cái gì trườn từ cạp quần lên bụng, thấy đầu vú nhột nhột và đau đau như kiểu có ai đang bú vậy. Vì rõ ràng là cô ấy nằm ngửa và đứa bé thì đang rúc vào nách cô nên tuyệt đối là ko phải đứa bé đang bú rồi. Cô ấy từ từ mở mắt ra và nhìn xuống phía ngực thì hoảng hồn khi thấy 1 con rắn hổ mang to cỡ cổ tay người lớn dài hơn 1m, nó cuộn tròn người trên giường sát cô và thò đầu lên bụng mồm nó đang ngậm chặt lấy đầu vú cô và mút sữa. Cô tái xanh mắt sợ động đậy thì nó cắn nên cứ nằm im và lấy tay hảy hảy vào người bà mẹ chồng đang nằm bên cạnh, bà mẹ chồng tỉnh dạy nhì sang bên cạnh thấy cảnh đó thì cũng im thin thít. 2 mẹ con nằm im ko dám kêu la để mặc cho con rắn nó bú. Bú được 1 lúc thì nó nhả ra nhưng ko chạy đi mà nó thò đầu sang bên cạnh tiếp tục ngậm vào vú còn lại và bú. 1 lúc lâu sau nó mới chịu nhả ra và trườn người bò qua khe cửa sổ và chạy. Lúc nó bò hẳn ra ngoài cửa sổ rồi thì 2 mẹ con mới dám hô lên gọi ông chồng đang nằm nhà ngoài dạy. Ông chồng bật điện sân cầm gạy và đèn bin ra ngoài đuổi theo nó để vụt nhưng ko kịp, nó trườn ra sau vườn rồi chui vào mấy bụi cây rậm và biến mất.

Sáng hôm sau thì mấy bà ấy kể um khắp cả làng, người tin người ngờ. Cái chuyện rắn bò vào nhà thì ở quê ko phải hiếm, thi thoảng dở giời hoặc để vỏ mít, vỏ dứa gần nhà là dễ bị rắn mò vào lắm. Nhưng cái chuyện mà rắn bú sữa người thì nghe có vẻ kì dị thật, và điều đặc biệt và trùng hợp chính là ngày đó là ngày 1 năm trước cô ấy bị xảy thai, nói cách khác thì hôm đó chính là ngày sinh nhật và cũng là ngày giỗ của đứa bé đó.

Còn chuyện về vài cái tiểu hoặc 1 2 bộ xương có ở trong vườn thì đối với làng em nó qúa là bình thường, thậm chí người ta còn chả thèm quan tâm ấy chứ. Gần 10 nhà xung quanh nhà em thì nhà nào mà chẳng có, nhà nào ít thì rính 1 2 ngôi, có nhà em nhiều nhất là hơn chục ngôi. Nhưng mà nhà em toàn là tiểu mấy nhà kia có nhà là bộ xương hoặc là vẫn nằm trong quan tài chưa cải, như vậy việc chuyển đi lách cách lắm. Nói chung là nhà mình vẫn ngon chán.

Ở làng em thì nó có nhiều cái chuyện ma quái và kinh dị lắm, những chuyện em chứng kiến tận mắt cũng ko phải là ít. À gần nhà em có mấy cái đền và miếu nho nhỏ linh thiêng lắm. Ngoài cái miếu thờ ông ăn trộm bị chặt đầu chôn ở vệ sông mà em có nhắc đến trong Chuyển Mộ thì còn mấy cái còn lại cũng linh và giai thoại của nó cũng rất huyền bí.

Ở bên phải nhà em cách 200m ngay phía trước cửa nhà có 1 cái bãi tha ma tập trung của làng to lắm, nó phải rộng đến 7 8 mẫu ấy và chắc phải đến hàng vạn ngôi mộ được chôn ở đó rồi. Ngày bé tầm năm hơn 10 tuổi bọn trẻ con chúng em hay thả trâu bò và cắt cỏ, nghịch ngợm ở trong bãi tha ma này lắm. 1 hôm em với thằng Linh mang bao với liềm và rủ nhau ra cuối bãi tha ma để cắt cỏ, vì cỏ ngoài đồng người ta cắt hết và trâu bò ăn rồi nên ít lắm. Trong bãi tha ma những chỗ như này trâu bò ko vào được và mọi người cũng ít cắt nên cỏ tốt lắm chỉ cần cắt 1 lúc là đầy bao.

Bãi tha ma ở quê nó ko quy hoạch xếp hàng lối được như ở tp đâu, mộ to mộ nhỏ chen lấn với nhau tùm lum. Cứ cách 1 đoạn lại có 1 vài cái hố, những cái hố này là do người ta đào mộ lên để cải chuyển xương đi nơi khác chôn nhưng lại ko lấp đất đầy lại như cũ. Những cái hũng như vậy thì bẩn lắm, quần áo của người lúc chết mặc, chén bát, thậm chí có cả những tấm lưới nilon dùng để lọc xương vứt tràn lan ra. Những chỗ này cỏ nước mọc cũng tốt lắm nhưng ít ai dám lội xuống cắt, chỉ cho trâu nó xuống gặm thôi.

Em với thằng Linh tìm ra những chỗ đất trũng nhưng bằng phẳng, nơi này là nơi có những ngôi mộ chôn lâu đời rồi hoặc những ngôi mộ vô chủ chưa được xây lên chỉ có 1 chỏm đất bé tẹo tròn tròn nhô lên thôi. Ở đây đất trũng cỏ tốt lắm, cứ ra ven ven sát chân mấy ngôi mộ mà cắt. Thằng Linh nó cắt nhanh lắm tí chút đã gần đầy 1 bao em cắt chậm nên mới được có già nửa bao thôi. Ngó ra xa 1 chút thấy có 1 nấm mộ bé tẹo teo chỉ nhỉnh hơn cái mâm 1 chút, xung quanh cỏ mọc xanh và non lắm nhưng mà chỗ đó trũng nhất nên phải lội ngập gần đến đầu gối nước. Em liều mình cầm liềm lội ra cắt cho nhanh để còn về cùng thằng Linh, em cắt từ ngoài vào và đến gần cái mom đất để cắt. Vào đến sát cái nấm thì ngửi thấy 1 mùi tanh tanh giống mùi thịt lợn ôi để mấy ngày và có cả mùi hắc hắc giống mùi thuốc tây vậy, em nghĩ là mùi bùn ở thau ma nên ngửi nó vậy thôi. Em cúi người tay trái dạch 1 đường và nắm lấy phần ngọn đám cỏ, tay phải dùng lưỡi liềm lia 1 đường hướng từ ngoài vào sát chân cái mom đất và cắt. Lúc cái liềm vòng vào thì rõ là ngọt và nhẹ nhưng lúc dựt ra thì thấy sao nặng qúa. Cỏ ở đây là cỏ nước nên tốt và dài lắm các bác ạ, em nghĩ là liềm bị dắt hoặc cắt vào cây củi nên cố dựt thật mạnh ra. Vừa dựt khỏi liềm ra thì em thấy 1 cái gì đó trắng bị lưỡi liềm dựt ra, nó bắn vào bụng em rồi dơi xuống ngay chân em. Nhìn xuống dưới xem là cái gì thì hóa ra đó là 1 tảng thịt mỡ sống to như bàn tay, nó trắng hếu và bùng nhùng. Em thì nghĩ đó là thịt mà người ta cúng ở mộ rồi vứt luôn ở đó ko đem về, nhưng mà cái mỏm đất con con này chẳng lẽ là mộ thật sao. Trên mặt đâu có thấy chân hương cắm đâu, mà đây lại là thịt sống nữa chứ, có ai cúng bằng thịt mỡ tinh và thịt sống bao giờ đâu. Em nghi nghi và tò mò nên dùng lưỡi liềm lật ngược nó lên để xem phần dưới nó màu gì. Lúc lật ngược lên thì phần mặt dưới nó là da và màu vàng vàng trắng trắng lẫn cả lông trông giống hệt da người vậy.

Em vừa nhìn thấy và nghĩ nó là da người và tảng thịt là của người chết thòi ra khỏi mộ nên sợ qúa vứt luôn cái liềm khỏi tay và quay đầu chạy, vừa chạy vừa nhìn thằng Linh và hét:

-Linh ơi có thịt người ở mộ...Linh ơi có thịt người ở mộ...

Thằng Linh thấy em chạy ác qúa nên nó cũng hoảng và chạy theo em, 2 thằng bỏ cả liềm cả cỏ ở đó và phi 1 mạch về nhà thằng Linh. Về đến nhà bố thằng Linh thấy 2 thằng như vậy liền hỏi:

- Chúng mày bị ma đuổi hay sao ấy hả?

Thằng Linh ko nói gì và nhìn em vì nó có biết gì đâu mà nói, thấy em sợ thì nó cũng sợ thôi. Em liền kể lại chuyện thấy tảng thịt ở bãi tha ma cho bố nó nghe. Vừa nghe xong ông cười khằng khặc nói:

- Đúng là thịt người đấy, đống thịt đó giờ vẫn chưa tiêu được cơ à, mấy tháng trước tao bốc phải ngôi mộ kết phải róc thịt ra. Nên tao đem đống thịt ra chỗ chúng mày cắt cỏ và đào đất chôn luôn tại đó. Thế nào mà nó lại lòi hẳn ra cơ à. Ông ấy bị người ta tiêm nhiều thuốc chống thối với ướp nhiều quá nên mấy năm mà nó vẫn chưa tiếu được. Thịt đó chắc chó mèo nó cũng chả thèm gặm.

Thằng Linh nghe xong thì có vẻ nó bớt sợ hơn vì nghề gia truyền nhà nó rồi mà còn em thì ngược lại, cái tảng thịt đó nó còn bắn hẳn vào người em nữa cơ mà. Thật sự là từ bé đến giờ mình mới sợ đến như vậy. Lát sau thì bố thằng Linh mang xe ra bãi tha ma chở 2 bao cỏ và cầm liềm về. Còn em phải đến vài tháng sau ko dám chăn bò và nghịch ngợm ở bãi tha ma nữa.

Đọc thêm..
Trong lúc mày ra chỗ tao đấy nó vẫn cố ghì cổ tao , nó ở ngay chỗ mày ngồi cảm tưởng như là nó nhập vào mày vậy rồi nó quay qua bóp cổ mày nhưng chắc mày nặng vía nên nó không làm gì được. Cũng may mà mày đái kịp thời nếu không nó bóp cổ tao chết mất lúc mày bắt đầu đái thì nó lùi ra xa và cứ chỉ vào thẳng mặt tao. D ơi cái con ma đó là người chết bên vệ sông đấy mày ạ lúc tao nhìn vào đầu nó thấy be bét máu ở sau gáy, mày còn nhớ cái hộp sọ của nó không có một lỗ thủng ở sau gáy đấy. Tuy nó ở gần nhưng chã hiểu sao tao không thể nhìn rõ khuôn mặt nó tao đoán nó chỉ tầm hai mấy ba mươi tuổi. Mà mày ơi ở xung quanh bộ xương tao nghĩ đâu có quần áo mà sao con ma nó lại có quần áo mặc nhỉ. Kiểu này chắc nó chưa buông tha cho tao đâu chắc nó hàng tao đến chết mất phải làm sao bây giờ hả mày?

Em suy nghĩ một lúc rồi trả lời nó:

-Tao nói với mày từ lúc đầu mà dính vào mấy chuyện này lằng nhằng lắm lát mày về tàu rồi mang vàng hương ra chỗ bộ xương thắp nén hương rồi đặt lại hộp sọ vào chỗ cổ nó đi bà này là ma chết oan vía nó linh và hung lắm. Mà tốt nhất sáng mai mày ra hốt bộ xương lên rồi chuyển cho bà ấy lên trên bãi đi, mày đã trót đụng chạm đến bà ấy rồi thôi thí giúp người ta lun.

Em với thằng linh vừa về đến tàu thì thấy con Mực đang đứng ở mũi nó sủa mừng hai đứa em vài tiếng rồi gầm gừ đưa mắt nhìn sang phía bên cạnh thằng Linh và cắn ong ỏng rồi tự nhiên nó lao xuống sông bơi vào bờ, vừa đến bờ nó phi về phía bọn em chạy qua phía thằng linh và cứ men theo bờ sông nó chạy như đuổi 1 ai đó chạy được khoảng 50m thì nó dừng lại rồi quay đầu ra phía sông sủa nhặng lên. Nó đứng đó sủa 1 lúc lâu rồi chạy quay về phía bọn em. Thằng linh từ lúc thấy con mực lao lên nó sợ quá cứ đứng sau lưng em ôm chặt lấy em. Từ lúc thấy con Mực ra đây em cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn, mấy cái vong như này cho dù dữ đến mấy cũng chả dám lại gần con Mực trừ vong của con Nhung ra thôi. Rồi em với thằng linh cùng con Mực trở về tàu, con Mực lại tíêp tục phải bơi đến tàu em lôi nó lên, nó không vào tàu theo bọn em mà cứ đứng ở mũi ngồi xuống nhìn về phía dưới sông như đang canh chừng một điều gì đó.

Vào đến tàu mấy ông đang bày bia chờ sẵn bác Tiến lấy đá trong bình ra đập rồi mang vào uống thằng Linh có vẻ bình tỉnh hơn rồi. Tất cả ngồi uống phải hết gần 3 két bia mới thấy con Mực lững thững đi vào nó lại ra chỗ kế bên chậu hoa nằm lúc này đã gần 11h ông nào ông nấy đều phê phê hết rồi, thằng Linh uống chỉ tầm 2 chai nên vẫn khá tỉnh. Cậu Hoan sai thằng Linh ra mũi tắt máy phát điện rồi đi ngủ, tụi em đặt máy phát điện ở khoan mũi mà, thằng Linh ra xách đèn rồi lững thững xỏ dép đi ra. Em có tý bia vào phê phê rồi nên cũng quên tuốt chuyện xảy ra lúc tối, từ tối đến giờ em với thằng Linh cũng chả kể cho ai chuyện đó chỉ vì sợ bị cậu Hoan mắng. Mấy ông kia lần lượt lên giường nằm còn em với bác Tiến dọn đống vỏ chai. Đang dọn thì tự nhiên thấy con Mực nhỗng dậy nó lao 1 một mạch ra cửa rồi uỳnh uỵch chạy ra mũi tàu em thấy con Mực như vậy nghĩ là có chuyện gì với thằng Linh rồi nên kêu bác Tiến rồi cầm đèn chạy tra mũi cùng lúc đứng ở khoan lái chỗ cửa soi đèn ra mũi thì không thấy thằng linh đâu em với bác Tiến hốt hoảng chạy ra mũi thì thấy nấp hầm ở khoan chứa máy phát điện vẫn đóng cái đèn của thằng Linh thì rơi trên lan can. Còn con Mực thì đứng trên lan can mắt nhìn xuống sông rồi cắn liên tiếp không ngừng em rọi đèn xuống sông phía con Mực đang cắn thì thấy 2 cái dép của thằng Linh nổi lên em đưa đèn cho bác Tiến rồi lao xuống sông mò con Mực thấy vậy cũng lao xuống theo con Mực cứ bơi vòng quanh rồi đợp đợp liên tiếp. Em lặn xuống dưới sâu mò, lặn xuống tầm 3m
thì quờ tay được buối tóc của thằng Linh và bơi ngược lên, có vẻ như là nó vẫn chưa chết tay nó vẫn quờ quờ nhẹ lên phía trên, chắc là mới bị kéo xuống nước thôi, em lôi nó lên khỏi mặt nước và kéo nó vào mạn tàu bác Tiến cúi xuống túm lấy cổ áo nó. Em trèo nhanh lên tàu rồi cùng bác Tiến lôi nó lên và hô hào mọi người ở trong tàu ra:

-Thằng Linh chết đuối rồi cậu Hoan ơi.

Em quay ra nhìn con Mực thì thấy nó lại đuổi theo hướng men sông y như lúc tối và rồi lại nhìn lại ra phía giữa sông cắn, có lẽ là vong bà đó chạy ra đến chỗ con Mực rồi ra giữa sông nên con Mực không làm gì được thì phải.Thằng Linh nó vẫn thở rồi nôn ồng ộc nước từ mồm ra mắt nó trợn ngược và trắng dã như người bị dại mọi người đỡ nó ngồi dậy rồi đấm lưng cho nó. Em nghĩ là thằng Linh chắc lại bị vong bà kia lôi xuống sông chứ không phải do té ngã thằng này ở quê nó bơi giỏi mà giả sử có ngã thì cũng chả sao cái lan can tàu cao hơn nửa mét như vậy thì làm sao mà ngã được. Lúc tối em có nói với nó là mang vàng hương ra chỗ bộ xương để thắp hương nhưng 2 đứa mải uống bia nên quên bén đi mất có lẽ vì thế nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Lát sau thằng Linh có vẻ như đã tỉnh cậu Hoan hỏi nó:

-Mày làm sao mà bị ngã xuống sông vậy bị chuột rút hay sao mà không ngoi được, mày mà cứ như thế có ngày chết chìm đấy.

Thằng Linh vừa thở hỗn hển vừa mếu máu nói: Cháu bị ma nó lôi chú ạ, cháu vừa ra đến mũi thì tự nhiên có người ở dưới sông chồm lên túm lấy áo cháu giựt mạnh cháu làm cháu lao đầu xuống nó cứ lửng lờ ở mặt nước, rồi hai tay dìm đầu cháu xuống làm cháu không ngoi lên được rồi lát sau nó lại ở dưới sâu hai tay cầm lấy chân cháu rồi kéo xuống. Lúc thằng Duy với con Mực lao xuống nó mới chịu buông chân cháu, thằng Duy với con Mực mà không nhảy xuống sớm chắc cháu bị nó dìm chết dưới sông rồi.

Cậu hoan có vẻ không tin và chửi nó:

Này mày bị hâm à, mà lúc sáng nay hai thằng mày có nghịch ngợm gì đến bộ xương ở kia không?

Em kể lại toàn bộ sự việc của thằng Linh cho cậu Hoan nghe lát sau mặt cậu có vẻ tức giận cộng với lo lắng và nói:

-Tao đã bảo với chúng mày rồi mà xương cốt của người ta thì đừng có mà đụng đến, có mấy tàu trước đổ ở đây toàn bị vong của nó trêu suốt cứ đêm đêm là nó lại đứng ở mũi tàu cười the thè trêu người ta. Tàu mình mấy lần trước đổ ở đây nửa đêm tao thấy con Mực cắn mở cửa sổ ra ngó xem có chuyện gì không thì thấy bóng người đứng ngay chỗ bộ xương rồi rời rời tay vào tàu.
Tao tưởng là ai gọi nên ra mũi xem thế nào, tao gần ra đến nơi thì thấy nó quay đầu lại đi, tao cầm đèn pin dọi vào phía nó thì ko thấy nó đâu nữa. Tao cũng tưởng nó là đứa điên nào rồi dặt dẹo lang thang ra bờ sông thôi, đêm hôm như vậy thì ai dám ra chứ. Con Mực hôm ấy cũng lao xuống sông rồi phi lên bờ đuổi theo, tao sợ nó đuổi rồi cắn người ta nên quát nó quay lại. Sáng hôm sau tao sang tàu thằng đỗ bên cạnh chơi, nó cũng kể y như vậy luôn. Tàu nó có đứa trẻ con tầm 2 tuổi, cứ hôm nào mà tàu đỗ ở đây là cả đêm nó quấy rồi khóc oe oe, dỗ dành thế nào nó cũng ko chịu im. Mẹ nó bảo là có vong vào quở đứa bé nên ra thắp hương đốt vàng và khấn, 1 lúc sau thì đứa bé im hẳn.

- Chúng mày ít tuổi nên tao nói cho mà nghe, việc của người ta thì kệ người ta, việc mình mình cứ làm, người ta ko làm gì mà mày lại rút đầu người ta ra rồi ném sang chỗ khác thì nó chẳng về nó hành. Thằng Linh mày bốc mộ với bố mày quen rồi thì tầm sáng mai ra gom lại xương, kiếm cái hòm đựng rồi chôn xa xa vệ sông ra. Lần sau chúng mày cấm có nghịch ngợm, đêm nay mày ở nguyên trong tàu cấm được bước chân ra ngoài cửa, nó vẫn đang lai vãng quanh đây để kéo mày xuống đấy. Ko thì lát lên ngủ cùng tao với thằng Duy.

Cậu Hoan nói xong liền kêu mọi người dìu thằng Linh vào tàu, cậu cùng bác Tiến với anh Tú mang vàng hương ra hẳn chỗ bộ xương để đốt. Thằng Linh đêm nay ra giường em ngủ cùng, thằng này nó vô tư thật nằm 1 lúc đã gáy như sấm rồi. Em cứ nằm nhưng ko sao ngủ được mới lại buồn đái nữa, lúc tối làm 3 4 chai bia, em mà uống bia là cứ 1 lúc là phải đi vệ sinh. Lại phải mở cửa ra ngoài à, nghĩ cảnh ra ngoài cũng hơi sợ sợ, mình mà ra ngoài chẳng may vong bà đó nhìn nhầm tưởng mình là thằng Linh rồi kéo áo lôi xuống nước dìm mình như lúc dìm thằng Linh thì chết cha.

Nhưng mà thật sự là buồn đái lắm rồi, cứ quay qua quay lại rồi ưỡn người lên để nhịn đái. Cảm giác như là nước đái nó dâng lên tận đầu chim rồi, thở mạnh 1 phát có khi cũng tuôn ra ngay lập tức. Cứ tình hình này nhịn đến sáng làm sao được cơ chứ, rồi chợt nhớ ra vụ lúc chiều, nước đái mình chẳng phải làm cho vong bà đó sợ phải bỏ chạy còn gì. Ma với tà mệt chết đi được, vong nào cũng hiền và dễ thương như vong con Nhung có phải thích ko. Mà lâu lâu con Nhung chả thấy nó lai vãng gì cả, lúc nó mới chôn hay đến thăm mình với con Mực lắm mà, cũng chả nhìn thấy hay nghe thấy con Nhung đâu, mình chỉ cảm nhận được dường như là nó đang ở cạnh mình, rất gần, rất gần. Mới lại nhìn con Mực vẫy đuôi rồi chạy nhảy loăng quăng là biết nó đến mà. Bây giờ có khi con Nhung siêu thoát được rồi chăng, tự nhiên nhớ nó và muốn nó ở đây, ngay lúc này thì tốt biết mấy. Có con Nhung ở đây cho nó ra đánh nhau với vong bà kia, hồi còn sống con Nhung rất hay đi đánh nhau cùng với con My mà, nó mà chết chắc vía cũng linh và hung chả kém gì bà kia đâu.

Suy nghĩ vẩn vơ 1 lát rồi quyết định chồm dạy mở cửa đi đái, em vừa mở cửa liền tặc tặc lưỡi để gọi con Mực, con Mực nghe thấy phi vào chỗ em đứng, lúc này an tâm hơn phần nào rồi. Mình trong tay đang nắm giữ cả 2 bả bối trừ tà mà, đó là nước đái và con Mực. Thế là yên tâm kéo khoá quần ra đái thôi, đái 1 lúc lâu mới hết cảm giác phê thật. Xong em đóng cửa chui vào giường nằm ngủ tiếp, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng con Mực sủa um lên ở ngoài mũi, lát sa thấy tiếng bước chân của con Mực, hình như con Mực đang đuổi bắt cái gì thì phải, nghe thấy nó chạy uỳnh uỵch vòng quanh tàu và sủa. Mọi người tỉnh dạy mở cửa ra ngoài ngó thì ko có ai, con Mực đứng ngay chỗ khoang lái và nhìn ra sông cắn như cắn ma. Mãi 1 lúc sau nó mới chịu im, thằng Linh tỉnh ngủ 1 lát rồi nó lại vô tư chùm chăn gáy tiếp, em thì mất ngủ luôn từ đó, nằm im trên giường nghe tiếng sóng nước đánh nhẹ vào mạn tàu dào dạp, tiếng gió thổi qua các lỗ hổng mái tre quanh tàu như đang thổi sáo vi vu vậy, thi thoảng có cục gỗ nào chôi rồi va vào mạn tàu cục 1 tiếng mạnh, rồi tiếng chó sủa của dân ở xa hàng cây số cũng vang vọng đến đây. Trong cái không gian im ắng này, nằm đây dường như có thể nghe thấy mọi thứ thì phải. Em nằm nghe và thiu thiu ngủ lúc nào ko hay, con Mực chắc cũng thôi ko cắn nữa, từ lúc đó đến giờ nó im rồi thì phải. Ko biết là nó vào lái ngủ chưa hay là vẫn nằm ở mũi canh chừng. Trong vòng 1 ngày mà biết bao nhiêu chuyện sảy ra, ngày mai ko biết chuyện tiếp theo sẽ là gì đây?
Sáng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, bác Tiến dạy sớm và đi chợ mua thức ăn, thằng Linh với 2 bác khác đang dọn dẹp múc nước rội xung quanh tàu cho trôi sương đọng, cậu Hoan với mấy anh kia thì vẫn nằm trên giường ngủ còn em thì ra mũi ngồi ngáp và hút thuốc. Con Mực hôm qua nó thức cả đêm thì phải, nó phờ phạc chui vào cái ổ trong tàu rồi lăn quay ra ngủ.

Sau khi ăn cơm buổi xong thì cậu Hoan nhắc lại chuyện đêm qua rồi sai em đi tìm xem có cái gì để đựng xương ko, em loanh quanh tìm cuối cùng cũng kiếm được 1 cái hòm gỗ đựng đồ cũ, to gần bằng cái hòm tôn mà sinh viên ngày xưa hay dùng để đựng đồ đó mấy bác. Hòm có lắp đậy có khoá hẳn hoi mỗi tội hơi bẩn 1 chút, em mang ra ngoài cùng thằng Linh đánh rửa sạch sẽ. Cũng định đi mua 1 cái tiểu cho tử tế nhưng chỗ bán tiểu ở xa lắm, lại ko có xe nữa khênh bộ ra đến đây cũng chết thôi thì dùng tạm cái hòm gỗ này cũng được. Khéo sau này chôn xuống rồi người ta đào thấy nhìn cái hòm lại tưởng hòm kho báu cũng là, mở ra thấy toàn đầu lâu xương sọ thì hay.

Chuẩn bị xong đâu đấy cậu Hoan sai em với thằng Linh khênh cái hòm cùng vàng hương hoa qủa lên bờ, bác Tiến và mọi người mang xẻng, thùng theo sau. Bác Tiến bày hoa qủa ra đĩa thắp hương và khấn tạ tội, xong đâu đấy thì thằng Linh bắt đầu vào công việc chuyên môn của nó.

Thật sự là em nhìn cái bộ xương này nó chẳng khác gì khúc gỗ cả, ko thấy có cảm giác gì là sợ hết. Nhìn bộ xương phơi nắng gió lâu ngày nó đã đen lại, cỏ dại mọc tùm lum xung quanh, kiến nó cũng làm tổ luôn ở đó rồi. Bà này chết lâu lắm rồi mà vong vẫn còn lởn vởn chưa siêu thoát được, chắc hẳn là lúc chết oan uổng lắm đây. Hoặc cũng có khi tại thể xác xương cốt chưa được chôn cất tử tế nên vậy, cũng giống như con Nhung ấy. Cầu mong là sau khi làm xong thì bà ấy sẽ siêu thoát, khỏi phải vất vưởng ở cái bãi sông hoang vu để mà chêu chọc, chọc phá người ta như vậy. Và cũng đừng tìm đến để mà làm hại thằng Linh nữa.

Thằng Linh gom và gỡ dời từng cái xương và chất lại thành 1 đống, nó lấy cái thùng ra sông múc 2 xô nước và mang lại. Nó nhặt từng đoạn cho vào thùng nước lấy tay kì cọ thật sạch, trước tiên là cái đầu lâu, đất nó chui và rính két vào trong nên rửa mãi mới sạch. Thằng Linh đặt cái đầu lâu ở phía đầu tiên trên hòm sau đó là xương sườn cùng với 4 khúc xương cánh tay, do cái thùng nó hẹp lên xương chân và xương chậu thằng Linh xếp trồng lên nhau. Nhìn cũng khá đẹp mắt và sạch sẽ, xong xuôi nó đậy lắp hòm lại và ra rửa chân tay.

Cậu Hoan cùng mấy anh kia chạy lên bãi ngó quanh để kiếm chỗ nào chôn, nhưng ở đây toàn là bãi ngô và đường đi nên ko chôn được, chôn ở vệ sông thì bằng hoà được vài năm là nó nở xuống sông ngay. 1 lát sau cậu chỉ tay về phía xa xa chỗ cây sung dại cổ thụ, cây sung này to lắm mọc ở giữa 2 bên là 2 bãi ngô, mình nó chiếm lấy 1 khoảng khá rộng. Chỗ cây sung cũng khá cao so với xung quanh, chôn ở đấy thì đẹp thật. Nghe bọn chăn trâu ở bãi nói là cây sung này có ma nên ko ai dám chặt và cũng chả ai dám lại gần nó. Thấy bảo ngày xưa có người treo cổ ở đó chết, sau này có 1 bà điên đi đến cây đa ăn nằm ở đó rồi cũng chết luôn. Người dân sợ nên tầm trưa chả ai dám lại gần, trời có nắng nóng đến mấy cũng ko ai dám ngồi nghỉ ở gốc sung vào lúc trưa và tối.

Cậu Hoan cũng biết chuyện đó nhưng cậu mặc kệ, cậu bảo ma thì chơi với ma, cho bà này ra cùng nữa cho vui, chỗ này đất cao lại xa bờ sông, chôn 1 thời gian là dễ sung nó ôm vào nước lũ có lên ngập cũng ko lo mất hòm.

Bọn em đào cách gốc sung tầm 3 4 mét rồi chôn cái hòm xuống, bác Tiến lại thắp hương rồi cùng mọi người trở lại tàu. Tàu đỗ thêm 3 đêm ở đó rồi chạy, 3 đêm đó cũng ko có hiện tượng gì sảy ra nữa, con Mực cũng ko cắn nhằng nữa. Nhưng đêm em nằm ngủ nghe thì có vẻ tiếng chó của người dân trong làng gần phía cây sung sủa nhiều hơn thì phải, chẳng có lẽ bà ấy chuyển vùng hoạt động lảng vảng vào trong làng chêu chọc người ta tiếp. Nếu thật vậy cũng chả sao cả, cho bà ấy đỡ buồn dù sao vẫn khá khẩm hơn so với việc 1 mình lạnh lẽo làm ma ở mé sông.

Sau này tàu em thi thoảng cũng ghé vào đó đỗ, mỗi lần lên bờ đi chợ em và thằng Linh lại mua ít hoa qủa vàng hương rồi ghé vào đó thắp. Còn hiện tại chỗ đó là 1 công ty gạch tuynel nằm trên rồi, chắc người ta đã chuyển bà ra nghĩa địa khu trong làng.


Kí sự chuyển mộ: Bonus

[Phần 19-End ] Kí sự chuyển mộ

Trong lúc mày ra chỗ tao đấy nó vẫn cố ghì cổ tao , nó ở ngay chỗ mày ngồi cảm tưởng như là nó nhập vào mày vậy rồi nó quay qua bóp cổ mày nhưng chắc mày nặng vía nên nó không làm gì được. Cũng may mà mày đái kịp thời nếu không nó bóp cổ tao chết mất lúc mày bắt đầu đái thì nó lùi ra xa và cứ chỉ vào thẳng mặt tao. D ơi cái con ma đó là người chết bên vệ sông đấy mày ạ lúc tao nhìn vào đầu nó thấy be bét máu ở sau gáy, mày còn nhớ cái hộp sọ của nó không có một lỗ thủng ở sau gáy đấy. Tuy nó ở gần nhưng chã hiểu sao tao không thể nhìn rõ khuôn mặt nó tao đoán nó chỉ tầm hai mấy ba mươi tuổi. Mà mày ơi ở xung quanh bộ xương tao nghĩ đâu có quần áo mà sao con ma nó lại có quần áo mặc nhỉ. Kiểu này chắc nó chưa buông tha cho tao đâu chắc nó hàng tao đến chết mất phải làm sao bây giờ hả mày?

Em suy nghĩ một lúc rồi trả lời nó:

-Tao nói với mày từ lúc đầu mà dính vào mấy chuyện này lằng nhằng lắm lát mày về tàu rồi mang vàng hương ra chỗ bộ xương thắp nén hương rồi đặt lại hộp sọ vào chỗ cổ nó đi bà này là ma chết oan vía nó linh và hung lắm. Mà tốt nhất sáng mai mày ra hốt bộ xương lên rồi chuyển cho bà ấy lên trên bãi đi, mày đã trót đụng chạm đến bà ấy rồi thôi thí giúp người ta lun.

Em với thằng linh vừa về đến tàu thì thấy con Mực đang đứng ở mũi nó sủa mừng hai đứa em vài tiếng rồi gầm gừ đưa mắt nhìn sang phía bên cạnh thằng Linh và cắn ong ỏng rồi tự nhiên nó lao xuống sông bơi vào bờ, vừa đến bờ nó phi về phía bọn em chạy qua phía thằng linh và cứ men theo bờ sông nó chạy như đuổi 1 ai đó chạy được khoảng 50m thì nó dừng lại rồi quay đầu ra phía sông sủa nhặng lên. Nó đứng đó sủa 1 lúc lâu rồi chạy quay về phía bọn em. Thằng linh từ lúc thấy con mực lao lên nó sợ quá cứ đứng sau lưng em ôm chặt lấy em. Từ lúc thấy con Mực ra đây em cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn, mấy cái vong như này cho dù dữ đến mấy cũng chả dám lại gần con Mực trừ vong của con Nhung ra thôi. Rồi em với thằng linh cùng con Mực trở về tàu, con Mực lại tíêp tục phải bơi đến tàu em lôi nó lên, nó không vào tàu theo bọn em mà cứ đứng ở mũi ngồi xuống nhìn về phía dưới sông như đang canh chừng một điều gì đó.

Vào đến tàu mấy ông đang bày bia chờ sẵn bác Tiến lấy đá trong bình ra đập rồi mang vào uống thằng Linh có vẻ bình tỉnh hơn rồi. Tất cả ngồi uống phải hết gần 3 két bia mới thấy con Mực lững thững đi vào nó lại ra chỗ kế bên chậu hoa nằm lúc này đã gần 11h ông nào ông nấy đều phê phê hết rồi, thằng Linh uống chỉ tầm 2 chai nên vẫn khá tỉnh. Cậu Hoan sai thằng Linh ra mũi tắt máy phát điện rồi đi ngủ, tụi em đặt máy phát điện ở khoan mũi mà, thằng Linh ra xách đèn rồi lững thững xỏ dép đi ra. Em có tý bia vào phê phê rồi nên cũng quên tuốt chuyện xảy ra lúc tối, từ tối đến giờ em với thằng Linh cũng chả kể cho ai chuyện đó chỉ vì sợ bị cậu Hoan mắng. Mấy ông kia lần lượt lên giường nằm còn em với bác Tiến dọn đống vỏ chai. Đang dọn thì tự nhiên thấy con Mực nhỗng dậy nó lao 1 một mạch ra cửa rồi uỳnh uỵch chạy ra mũi tàu em thấy con Mực như vậy nghĩ là có chuyện gì với thằng Linh rồi nên kêu bác Tiến rồi cầm đèn chạy tra mũi cùng lúc đứng ở khoan lái chỗ cửa soi đèn ra mũi thì không thấy thằng linh đâu em với bác Tiến hốt hoảng chạy ra mũi thì thấy nấp hầm ở khoan chứa máy phát điện vẫn đóng cái đèn của thằng Linh thì rơi trên lan can. Còn con Mực thì đứng trên lan can mắt nhìn xuống sông rồi cắn liên tiếp không ngừng em rọi đèn xuống sông phía con Mực đang cắn thì thấy 2 cái dép của thằng Linh nổi lên em đưa đèn cho bác Tiến rồi lao xuống sông mò con Mực thấy vậy cũng lao xuống theo con Mực cứ bơi vòng quanh rồi đợp đợp liên tiếp. Em lặn xuống dưới sâu mò, lặn xuống tầm 3m
thì quờ tay được buối tóc của thằng Linh và bơi ngược lên, có vẻ như là nó vẫn chưa chết tay nó vẫn quờ quờ nhẹ lên phía trên, chắc là mới bị kéo xuống nước thôi, em lôi nó lên khỏi mặt nước và kéo nó vào mạn tàu bác Tiến cúi xuống túm lấy cổ áo nó. Em trèo nhanh lên tàu rồi cùng bác Tiến lôi nó lên và hô hào mọi người ở trong tàu ra:

-Thằng Linh chết đuối rồi cậu Hoan ơi.

Em quay ra nhìn con Mực thì thấy nó lại đuổi theo hướng men sông y như lúc tối và rồi lại nhìn lại ra phía giữa sông cắn, có lẽ là vong bà đó chạy ra đến chỗ con Mực rồi ra giữa sông nên con Mực không làm gì được thì phải.Thằng Linh nó vẫn thở rồi nôn ồng ộc nước từ mồm ra mắt nó trợn ngược và trắng dã như người bị dại mọi người đỡ nó ngồi dậy rồi đấm lưng cho nó. Em nghĩ là thằng Linh chắc lại bị vong bà kia lôi xuống sông chứ không phải do té ngã thằng này ở quê nó bơi giỏi mà giả sử có ngã thì cũng chả sao cái lan can tàu cao hơn nửa mét như vậy thì làm sao mà ngã được. Lúc tối em có nói với nó là mang vàng hương ra chỗ bộ xương để thắp hương nhưng 2 đứa mải uống bia nên quên bén đi mất có lẽ vì thế nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Lát sau thằng Linh có vẻ như đã tỉnh cậu Hoan hỏi nó:

-Mày làm sao mà bị ngã xuống sông vậy bị chuột rút hay sao mà không ngoi được, mày mà cứ như thế có ngày chết chìm đấy.

Thằng Linh vừa thở hỗn hển vừa mếu máu nói: Cháu bị ma nó lôi chú ạ, cháu vừa ra đến mũi thì tự nhiên có người ở dưới sông chồm lên túm lấy áo cháu giựt mạnh cháu làm cháu lao đầu xuống nó cứ lửng lờ ở mặt nước, rồi hai tay dìm đầu cháu xuống làm cháu không ngoi lên được rồi lát sau nó lại ở dưới sâu hai tay cầm lấy chân cháu rồi kéo xuống. Lúc thằng Duy với con Mực lao xuống nó mới chịu buông chân cháu, thằng Duy với con Mực mà không nhảy xuống sớm chắc cháu bị nó dìm chết dưới sông rồi.

Cậu hoan có vẻ không tin và chửi nó:

Này mày bị hâm à, mà lúc sáng nay hai thằng mày có nghịch ngợm gì đến bộ xương ở kia không?

Em kể lại toàn bộ sự việc của thằng Linh cho cậu Hoan nghe lát sau mặt cậu có vẻ tức giận cộng với lo lắng và nói:

-Tao đã bảo với chúng mày rồi mà xương cốt của người ta thì đừng có mà đụng đến, có mấy tàu trước đổ ở đây toàn bị vong của nó trêu suốt cứ đêm đêm là nó lại đứng ở mũi tàu cười the thè trêu người ta. Tàu mình mấy lần trước đổ ở đây nửa đêm tao thấy con Mực cắn mở cửa sổ ra ngó xem có chuyện gì không thì thấy bóng người đứng ngay chỗ bộ xương rồi rời rời tay vào tàu.
Tao tưởng là ai gọi nên ra mũi xem thế nào, tao gần ra đến nơi thì thấy nó quay đầu lại đi, tao cầm đèn pin dọi vào phía nó thì ko thấy nó đâu nữa. Tao cũng tưởng nó là đứa điên nào rồi dặt dẹo lang thang ra bờ sông thôi, đêm hôm như vậy thì ai dám ra chứ. Con Mực hôm ấy cũng lao xuống sông rồi phi lên bờ đuổi theo, tao sợ nó đuổi rồi cắn người ta nên quát nó quay lại. Sáng hôm sau tao sang tàu thằng đỗ bên cạnh chơi, nó cũng kể y như vậy luôn. Tàu nó có đứa trẻ con tầm 2 tuổi, cứ hôm nào mà tàu đỗ ở đây là cả đêm nó quấy rồi khóc oe oe, dỗ dành thế nào nó cũng ko chịu im. Mẹ nó bảo là có vong vào quở đứa bé nên ra thắp hương đốt vàng và khấn, 1 lúc sau thì đứa bé im hẳn.

- Chúng mày ít tuổi nên tao nói cho mà nghe, việc của người ta thì kệ người ta, việc mình mình cứ làm, người ta ko làm gì mà mày lại rút đầu người ta ra rồi ném sang chỗ khác thì nó chẳng về nó hành. Thằng Linh mày bốc mộ với bố mày quen rồi thì tầm sáng mai ra gom lại xương, kiếm cái hòm đựng rồi chôn xa xa vệ sông ra. Lần sau chúng mày cấm có nghịch ngợm, đêm nay mày ở nguyên trong tàu cấm được bước chân ra ngoài cửa, nó vẫn đang lai vãng quanh đây để kéo mày xuống đấy. Ko thì lát lên ngủ cùng tao với thằng Duy.

Cậu Hoan nói xong liền kêu mọi người dìu thằng Linh vào tàu, cậu cùng bác Tiến với anh Tú mang vàng hương ra hẳn chỗ bộ xương để đốt. Thằng Linh đêm nay ra giường em ngủ cùng, thằng này nó vô tư thật nằm 1 lúc đã gáy như sấm rồi. Em cứ nằm nhưng ko sao ngủ được mới lại buồn đái nữa, lúc tối làm 3 4 chai bia, em mà uống bia là cứ 1 lúc là phải đi vệ sinh. Lại phải mở cửa ra ngoài à, nghĩ cảnh ra ngoài cũng hơi sợ sợ, mình mà ra ngoài chẳng may vong bà đó nhìn nhầm tưởng mình là thằng Linh rồi kéo áo lôi xuống nước dìm mình như lúc dìm thằng Linh thì chết cha.

Nhưng mà thật sự là buồn đái lắm rồi, cứ quay qua quay lại rồi ưỡn người lên để nhịn đái. Cảm giác như là nước đái nó dâng lên tận đầu chim rồi, thở mạnh 1 phát có khi cũng tuôn ra ngay lập tức. Cứ tình hình này nhịn đến sáng làm sao được cơ chứ, rồi chợt nhớ ra vụ lúc chiều, nước đái mình chẳng phải làm cho vong bà đó sợ phải bỏ chạy còn gì. Ma với tà mệt chết đi được, vong nào cũng hiền và dễ thương như vong con Nhung có phải thích ko. Mà lâu lâu con Nhung chả thấy nó lai vãng gì cả, lúc nó mới chôn hay đến thăm mình với con Mực lắm mà, cũng chả nhìn thấy hay nghe thấy con Nhung đâu, mình chỉ cảm nhận được dường như là nó đang ở cạnh mình, rất gần, rất gần. Mới lại nhìn con Mực vẫy đuôi rồi chạy nhảy loăng quăng là biết nó đến mà. Bây giờ có khi con Nhung siêu thoát được rồi chăng, tự nhiên nhớ nó và muốn nó ở đây, ngay lúc này thì tốt biết mấy. Có con Nhung ở đây cho nó ra đánh nhau với vong bà kia, hồi còn sống con Nhung rất hay đi đánh nhau cùng với con My mà, nó mà chết chắc vía cũng linh và hung chả kém gì bà kia đâu.

Suy nghĩ vẩn vơ 1 lát rồi quyết định chồm dạy mở cửa đi đái, em vừa mở cửa liền tặc tặc lưỡi để gọi con Mực, con Mực nghe thấy phi vào chỗ em đứng, lúc này an tâm hơn phần nào rồi. Mình trong tay đang nắm giữ cả 2 bả bối trừ tà mà, đó là nước đái và con Mực. Thế là yên tâm kéo khoá quần ra đái thôi, đái 1 lúc lâu mới hết cảm giác phê thật. Xong em đóng cửa chui vào giường nằm ngủ tiếp, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng con Mực sủa um lên ở ngoài mũi, lát sa thấy tiếng bước chân của con Mực, hình như con Mực đang đuổi bắt cái gì thì phải, nghe thấy nó chạy uỳnh uỵch vòng quanh tàu và sủa. Mọi người tỉnh dạy mở cửa ra ngoài ngó thì ko có ai, con Mực đứng ngay chỗ khoang lái và nhìn ra sông cắn như cắn ma. Mãi 1 lúc sau nó mới chịu im, thằng Linh tỉnh ngủ 1 lát rồi nó lại vô tư chùm chăn gáy tiếp, em thì mất ngủ luôn từ đó, nằm im trên giường nghe tiếng sóng nước đánh nhẹ vào mạn tàu dào dạp, tiếng gió thổi qua các lỗ hổng mái tre quanh tàu như đang thổi sáo vi vu vậy, thi thoảng có cục gỗ nào chôi rồi va vào mạn tàu cục 1 tiếng mạnh, rồi tiếng chó sủa của dân ở xa hàng cây số cũng vang vọng đến đây. Trong cái không gian im ắng này, nằm đây dường như có thể nghe thấy mọi thứ thì phải. Em nằm nghe và thiu thiu ngủ lúc nào ko hay, con Mực chắc cũng thôi ko cắn nữa, từ lúc đó đến giờ nó im rồi thì phải. Ko biết là nó vào lái ngủ chưa hay là vẫn nằm ở mũi canh chừng. Trong vòng 1 ngày mà biết bao nhiêu chuyện sảy ra, ngày mai ko biết chuyện tiếp theo sẽ là gì đây?
Sáng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, bác Tiến dạy sớm và đi chợ mua thức ăn, thằng Linh với 2 bác khác đang dọn dẹp múc nước rội xung quanh tàu cho trôi sương đọng, cậu Hoan với mấy anh kia thì vẫn nằm trên giường ngủ còn em thì ra mũi ngồi ngáp và hút thuốc. Con Mực hôm qua nó thức cả đêm thì phải, nó phờ phạc chui vào cái ổ trong tàu rồi lăn quay ra ngủ.

Sau khi ăn cơm buổi xong thì cậu Hoan nhắc lại chuyện đêm qua rồi sai em đi tìm xem có cái gì để đựng xương ko, em loanh quanh tìm cuối cùng cũng kiếm được 1 cái hòm gỗ đựng đồ cũ, to gần bằng cái hòm tôn mà sinh viên ngày xưa hay dùng để đựng đồ đó mấy bác. Hòm có lắp đậy có khoá hẳn hoi mỗi tội hơi bẩn 1 chút, em mang ra ngoài cùng thằng Linh đánh rửa sạch sẽ. Cũng định đi mua 1 cái tiểu cho tử tế nhưng chỗ bán tiểu ở xa lắm, lại ko có xe nữa khênh bộ ra đến đây cũng chết thôi thì dùng tạm cái hòm gỗ này cũng được. Khéo sau này chôn xuống rồi người ta đào thấy nhìn cái hòm lại tưởng hòm kho báu cũng là, mở ra thấy toàn đầu lâu xương sọ thì hay.

Chuẩn bị xong đâu đấy cậu Hoan sai em với thằng Linh khênh cái hòm cùng vàng hương hoa qủa lên bờ, bác Tiến và mọi người mang xẻng, thùng theo sau. Bác Tiến bày hoa qủa ra đĩa thắp hương và khấn tạ tội, xong đâu đấy thì thằng Linh bắt đầu vào công việc chuyên môn của nó.

Thật sự là em nhìn cái bộ xương này nó chẳng khác gì khúc gỗ cả, ko thấy có cảm giác gì là sợ hết. Nhìn bộ xương phơi nắng gió lâu ngày nó đã đen lại, cỏ dại mọc tùm lum xung quanh, kiến nó cũng làm tổ luôn ở đó rồi. Bà này chết lâu lắm rồi mà vong vẫn còn lởn vởn chưa siêu thoát được, chắc hẳn là lúc chết oan uổng lắm đây. Hoặc cũng có khi tại thể xác xương cốt chưa được chôn cất tử tế nên vậy, cũng giống như con Nhung ấy. Cầu mong là sau khi làm xong thì bà ấy sẽ siêu thoát, khỏi phải vất vưởng ở cái bãi sông hoang vu để mà chêu chọc, chọc phá người ta như vậy. Và cũng đừng tìm đến để mà làm hại thằng Linh nữa.

Thằng Linh gom và gỡ dời từng cái xương và chất lại thành 1 đống, nó lấy cái thùng ra sông múc 2 xô nước và mang lại. Nó nhặt từng đoạn cho vào thùng nước lấy tay kì cọ thật sạch, trước tiên là cái đầu lâu, đất nó chui và rính két vào trong nên rửa mãi mới sạch. Thằng Linh đặt cái đầu lâu ở phía đầu tiên trên hòm sau đó là xương sườn cùng với 4 khúc xương cánh tay, do cái thùng nó hẹp lên xương chân và xương chậu thằng Linh xếp trồng lên nhau. Nhìn cũng khá đẹp mắt và sạch sẽ, xong xuôi nó đậy lắp hòm lại và ra rửa chân tay.

Cậu Hoan cùng mấy anh kia chạy lên bãi ngó quanh để kiếm chỗ nào chôn, nhưng ở đây toàn là bãi ngô và đường đi nên ko chôn được, chôn ở vệ sông thì bằng hoà được vài năm là nó nở xuống sông ngay. 1 lát sau cậu chỉ tay về phía xa xa chỗ cây sung dại cổ thụ, cây sung này to lắm mọc ở giữa 2 bên là 2 bãi ngô, mình nó chiếm lấy 1 khoảng khá rộng. Chỗ cây sung cũng khá cao so với xung quanh, chôn ở đấy thì đẹp thật. Nghe bọn chăn trâu ở bãi nói là cây sung này có ma nên ko ai dám chặt và cũng chả ai dám lại gần nó. Thấy bảo ngày xưa có người treo cổ ở đó chết, sau này có 1 bà điên đi đến cây đa ăn nằm ở đó rồi cũng chết luôn. Người dân sợ nên tầm trưa chả ai dám lại gần, trời có nắng nóng đến mấy cũng ko ai dám ngồi nghỉ ở gốc sung vào lúc trưa và tối.

Cậu Hoan cũng biết chuyện đó nhưng cậu mặc kệ, cậu bảo ma thì chơi với ma, cho bà này ra cùng nữa cho vui, chỗ này đất cao lại xa bờ sông, chôn 1 thời gian là dễ sung nó ôm vào nước lũ có lên ngập cũng ko lo mất hòm.

Bọn em đào cách gốc sung tầm 3 4 mét rồi chôn cái hòm xuống, bác Tiến lại thắp hương rồi cùng mọi người trở lại tàu. Tàu đỗ thêm 3 đêm ở đó rồi chạy, 3 đêm đó cũng ko có hiện tượng gì sảy ra nữa, con Mực cũng ko cắn nhằng nữa. Nhưng đêm em nằm ngủ nghe thì có vẻ tiếng chó của người dân trong làng gần phía cây sung sủa nhiều hơn thì phải, chẳng có lẽ bà ấy chuyển vùng hoạt động lảng vảng vào trong làng chêu chọc người ta tiếp. Nếu thật vậy cũng chả sao cả, cho bà ấy đỡ buồn dù sao vẫn khá khẩm hơn so với việc 1 mình lạnh lẽo làm ma ở mé sông.

Sau này tàu em thi thoảng cũng ghé vào đó đỗ, mỗi lần lên bờ đi chợ em và thằng Linh lại mua ít hoa qủa vàng hương rồi ghé vào đó thắp. Còn hiện tại chỗ đó là 1 công ty gạch tuynel nằm trên rồi, chắc người ta đã chuyển bà ra nghĩa địa khu trong làng.


Kí sự chuyển mộ: Bonus
Đọc thêm..